TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 219

cây xào xạc. Một dòng suối nhỏ róc rách uốn quanh khu rừng, cuốn trôi cả
đất bên dưới một cái bẫy thú lớn. Và bên dưới một cành cây mục lẫn với
mảnh vụn của những nhành cây gãy, cô tìm thấy một thanh kiếm giấu mình
trong đó.

Gendry cứng đầu không chịu rèn kiếm cho cô, vì vậy cô phải tự tìm cho
mình một thanh bằng cách bẻ đi phần lông của một cây chổi. Thanh kiếm
của cô quá nhẹ và không có cán cầm, nhưng cô thích cái đầu nhọn lởm
chởm của nó.

Cứ mỗi khi có thời gian rảnh, cô lại lẻn ra ngoài luyện tập những bài mà
thầy Syrio đã dạy, di chuyển bằng chân không trên những chiếc lá khô, đâm
những cành cây và vụt mạnh cho lá cây rụng xuống. Thi thoảng cô còn trèo
lên cây và nhảy nhót trên những cành cao, các ngón chân cô quắp chặt lấy
cành cây khi cô di chuyển, mỗi ngày một vững vàng hơn vì cô đang dần lấy
lại được thăng bằng. Ban đêm là thời gian thuận tiện nhất; không có ai làm
phiền cô vào thời điểm đó.

Arya trèo lên. Cao tít, ở vương quốc của những chiếc lá cây, cô rút gươm ra
và trong chốc lát quên hết tất cả bọn chúng, Ser Amory, lũ Khát Máu, cũng
như những người của cha cô, cô thả lỏng mình để cảm nhận phiến gỗ xù xì
dưới lòng bàn chân, và tiếng xào xạc của gió trong không khí. Một cành cây
gãy được cô biến thành Joffrey. Cô đập nó cho đến khi nó ngã nhào xuống.
Thái hậu, Ser Ilyn, Ser Meryn và Chó Săn chỉ là những chiếc lá, nhưng cô
cũng giết tất cả bọn chúng, chém chúng thành từng mảnh tả tơi. Khi tay cô
bắt đầu mỏi, cô ngồi xuống một cành cây cao để nghỉ trong không khí buổi
đêm mát lạnh, nghe tiếng dơi kêu khi chúng đi săn. Qua những tán lá dày,
cô có thể nhìn thấy những cành cây đước trắng toát. Nhìn từ đây, trông nó
chẳng khác gì cái cây ở Winterfell
. Ước gì đó là sự thật... nếu vậy khi trèo
xuống, cô sẽ lại được ở nhà, và có thể sẽ nhìn thấy cha cô đang ngồi dưới
gốc cây đước như thường lệ.

Dắt kiếm vào thắt lưng, cô trượt xuống từ cành này sang cành khác cho đến
khi trở lại mặt đất. Mặt trăng tỏa ánh sáng màu bàng bạc trên cành cây đước
khi cô đi tới đó, nhưng những chiếc lá năm cánh màu đỏ lại chuyển thành
đen kịt trong màn đêm. Arya nhìn chăm chăm vào khuôn mặt khắc trên thân
cây. Đó là một khuôn mặt thật khủng khiếp với cái miệng méo mó, đôi mắt
sáng rực và đầy thù hận. Một vị thần trông như vậy sao? Các vị thần liệu có
thấy đau giống như con người không? Mình phải cầu nguyện, cô đột nhiên
nghĩ.

Arya quỳ xuống. Cô không chắc mình phải bắt đầu như thế nào. Cô chắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.