TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 241

và đơn giản... nhưng nó nằm ở bên phải cánh cửa mà cô vừa bước qua. Các
phù thủy đang thuyết phục cô bằng những giọng hát ngọt ngào. Cô chạy
trốn khỏi họ, Drogon bay lại phía cô. Dany đi qua cánh cửa hẹp vào một
căn phòng u ám.

Một chiếc bàn dài bằng đá choán gần hết căn phòng. Trôi trên mặt bàn là
trái tim của một con người, sưng phồng và xanh mét vì thối rữa, nhưng vẫn
còn sống. Nó vẫn đập, tạo ra một âm thanh nặng và trầm. Mỗi nhịp đập lại
phát ra một luồng sáng màu chàm. Ngồi quanh chiếc bàn chỉ là những cái
bóng màu xanh. Khi Dany bước tới chiếc ghế trống ở cuối bàn, họ vẫn
không nhúc nhích, không nói chuyện, cũng không quay mặt sang phía cô.
Chẳng có âm thanh gì phát ra ngoài tiếng đập chậm chạp, trầm trầm của trái
tim thối rữa.

...mẹ rồng... một giọng nói cất lên, vừa thì thầm vừa rên rỉ... rồng... rồng...
rồng... những giọng nói khác nhại theo. Giọng nam lẫn giọng nữ. Có cả
giọng của một đứa trẻ. Trái tim trôi trên bàn tiếp tục đập, và ánh sáng lờ mờ
chuyển thành bóng tối đen kịt. Khó khăn lắm cô mới đủ dũng khí để nói, để
nhớ lại những chữ mà cô từng luyện tập quá nhuần nhuyễn trước khi tới
đây. “Ta là Daenerys Bão Tố của Nhà Targaryen, Nữ hoàng của Bảy Phụ
Quốc vùng Westeros.” Họ có nghe thấy ta nói không nhỉ? Sao họ không cử
động?
Cô ngồi đặt hai tay lên đùi. “Hãy cho ta lời khuyên, và nói chuyện
với ta bằng sự thông thái của những người đã chiến thắng cái chết.”

Qua ánh sáng âm u màu chàm, cô có thể nhận ra những đường nét nhăn
nheo của Người Bất Tử ngồi bên tay phải, một ông già đầy nếp nhăn và trọc
lốc. Thịt da của ông ta có màu xanh tím, đôi môi và móng tay thậm chí còn
xanh hơn, đến nỗi nó gần như chuyển thành màu đen. Ngay cả lòng trắng
trong mắt cũng có màu xanh. Đôi mắt lờ mờ đó nhìn chăm chú vào bà già ở
phía bên kia chiếc bàn, bà ta quấn đồ lụa nhợt nhạt quanh người. Một bên
ngực khô quắt queo được để trần theo phong cách của người Qarth, bên trên
là đầu vú nhọn màu xanh, cứng như da thuộc.

Bà ta không thở. Dany lắng nghe trong không gian tĩnh lặng. Chẳng ai trong
số họ thở cả, và họ cũng không động đậy, và những con mắt đó cũng không
nhìn thấy gì.Lẽ nào những Người Bất Tử đã chết?

Một giọng thì thầm yếu ớt trả lời... chúng ta vẫn sống... sống... sống...

Và vô số những lời thì thầm khác đồng thanh... và chúng ta biết... biết...
biết... biết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.