TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 274

đọng nước, ban đêm lại đóng băng. Từng bước, từng bước một, Jon tự nhủ.
Từng bước, từng bước một, và mình sẽ không ngã.

Cậu vẫn chưa cạo râu kể từ khi rời Nắm Đấm của Tiền Nhân, tiết trời nhanh
chóng phủ băng giá lên bộ râu lởm chởm của cậu. Ròng rã suốt hai giờ leo
núi, gió thổi dữ dội đến mức tất cả những gì cậu có thể làm là chúi người
xuống, vừa bám chặt lấy đá vừa cầu nguyện để gió không hất cậu xuống
khỏi rặng núi này. Từng bước, từng bước một, cậu lại tiếp tục khi cơn gió
ngớt dần. Từng bước, từng bước một, và mình sẽ không ngã.

Họ nhanh chóng lên đến một nơi khá cao, và lúc này tốt nhất là không nên
nhìn xuống. Bên dưới hun hút một màu đen, và phía trên họ chẳng có gì
ngoài mặt trăng và các vì sao. “Ngọn núi này là mẹ cậu. Hãy bám chặt lấy
bà ấy, nép sát mặt vào ngực bà ấy, và bà ấy sẽ không bao giờ đánh rơi cậu
đâu.” Rắn Đá đã nói với cậu như vậy vài ngày trước, trong khi họ đang leo
một đoạn dốc thoải hơn. Jon cũng đùa rằng cậu luôn tự hỏi mẹ mình là ai,
nhưng không thể ngờ rằng lại được gặp bà ấy ở Frostfangs. Nhưng giờ thì
cậu thấy câu đùa đó chẳng hài hước chút nào nữa. Từng bước, từng bước
một,
cậu nghĩ, phải bám thật chặt.

Con đường hẹp bất ngờ bị chặn lại bởi một phiến đá granit đen chĩa ra từ
sườn núi. Dưới ánh trăng, bóng của tảng đá đen sẫm như một cái hang.
“Trèo lên thôi,” người lính biệt kích nói nhỏ. “Chúng ta phải lên cao hơn
bọn chúng.” Ông cởi đôi găng tay, nhét chúng vào thắt lưng, buộc một đầu
dây thừng vào lưng mình và đầu kia quanh thắt lưng Jon. “Khi sợi dây
thừng căng lên thì đi theo ta nhé.” Người lính biệt kích không chờ cậu trả
lời mà bắt đầu ngay lập tức; ông trèo lên thoăn thoắt, nhanh nhẹn hơn Jon
tưởng. Sợi dây thừng dài dần dần được dỡ ra. Jon quan sát ông tỉ mỉ, nhớ kỹ
cách ông trèo, từng vị trí ông đặt tay, và khi vòng dây thừng cuối cùng duỗi
thẳng ra, cậu cởi đôi găng trên tay mình và trèo theo với tốc độ chậm hơn
rất nhiều.

Rắn Đá đã buộc sợi dây thừng quanh đầu nhọn của một tảng đá nơi ông
đang ngồi đợi Jon, nhưng ngay khi Jon trèo lên đến nơi, ông lập tức cởi nó
ra và tiếp tục lên đường. Quãng đường tiếp theo chẳng có những khe núi để
bám nữa, vì vậy người lính biệt kích lôi ra một chiếc búa đầu bọc nỉ và
đóng một chiếc đinh thật sâu vào vết nứt trên đá. Ông đập búa nhẹ nhàng và
âm thanh phát ra cũng rất nhỏ, nhưng tiếng vọng vào đá vang to đến nỗi Jon
phải nhăn mặt trước mỗi nhát đập búa, trong lòng nơm nớp lo bọn du mục
sẽ nghe thấy tiếng động. Khi đinh đã đóng chắc, Rắn Đá buộc chặt sợi dây
thừng vào đó, và Jon đi theo ông. Hãy ngậm chặt núm vú của ngọn núi, cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.