TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 2B: BẢY PHỤ QUỐC - Trang 293

đường cho những người có khả năng. Những thanh gươm sắc và cánh tay
khỏe mới thống trị được thế giới, đừng tin vào điều gì khác.”

Sansa lùi lại một bước. “Ông thật kinh khủng.”

“Ta chỉ nói sự thật. Đó là vì thế giới này kinh khủng mà thôi. Giờ hãy bay
đi, con chim nhỏ. Ta chán ngấy tiếng kêu chiếp chiếp của cô rồi.”

Cô rời đi mà không nói thêm lời nào. Cô sợ Sandor Clegane... nhưng, một
phần trong cô lại ước rằng Ser Dontos có được một chút hung ác của Chó
Săn. Thần linh có tồn tại, cô tự nhủ, và các hiệp sĩ đích thực cũng vậy. Tất
cả những câu chuyện không thể đều là những lời dối trá.

Đêm đó Sansa lại mơ thấy cuộc nổi loạn. Đám dân thường dâng lên quanh
cô như thủy triều, gào thét giống một con quỷ điên cuồng có ngàn khuôn
mặt. Dù quay đi hướng nào cô cũng nhìn thấy những khuôn mặt méo mó
trông như những chiếc mặt nạ gớm ghiếc, những khuôn mặt không phải của
con người. Cô khóc và nói với họ rằng cô chưa bao giờ làm hại họ, nhưng
họ vẫn kéo cô xuống ngựa. “Không,” cô hét lên, “không, xin các người,
đừng, đừng,” nhưng chẳng ai thèm chú ý đến lời cô. Cô hét gọi Ser Dontos,
gọi các anh em mình, gọi cha và con sói đã chết của mình, gọi ngài hiệp sĩ
Loras hào hoa, người đã từng tặng cô một bông hoa hồng, nhưng chẳng có
ai đến cả. Cô gọi cả người anh hùng trong những bài hát, gọi Florian, Ser
Ryam Redwyne, và hoàng tử Aemon Kỵ Sĩ Rồng, nhưng chẳng có ai nghe
thấy. Đám đàn bà nhảy lên người cô như lũ chồn, véo chân và đá vào bụng
cô, ai đó còn đấm vào mặt cô và cô cảm thấy hàm răng mình như vỡ vụn.
Sau đó cô nhìn thấy ánh sáng loang loáng của lưỡi thép. Con dao đâm vào
bụng cô và khoét sâu, sâu mãi, cho đến khi bụng cô rách tả tơi và ướt đẫm.

Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng nhạt nhòa của bình minh đang chiếu xiên qua
khung cửa sổ, nhưng cô cảm thấy khó chịu và đau khắp mình mẩy như thể
cô chưa ngủ được chút nào.

Đùi cô có gì dinh dính. Khi cô lật chăn ra và nhìn thấy máu, ý nghĩ duy nhất
hiện lên trong đầu cô là giấc mơ đêm qua không hiểu sao đã trở thành hiện
thực. Cô nhớ đến những con dao đâm vào người khiến da thịt cô rách toạc.
Cô bối rối vì sợ hãi, đạp tấm ga trải giường xuống và ngã xuống sàn, thở
dốc, trần truồng, máu me, và sợ hãi.

Nhưng khi đang thu mình dưới đó, bò trên sàn bằng tay và đầu gối, cô mới
dần hiểu ra. “Không, xin đừng,” Sansa thút thít, “xin đừng.” Cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.