TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 492

phòng gác này!

— Vì tôi vội mà, còn Rassi thì đã đánh hơi thấy dấu vết tội phạm.

Nhưng đúng là tôi không hề nói tới bạo khởi vì tôi ghê tởm bọn Jacobins.
Anh hãy suy nghĩ về vụ này đi, rồi cho tôi biết ý kiến sau khi vở kịch diễn
xong.

— Tôi nói ngay với phu nhân là phải làm cho hoàng thân cảm phu

nhân…. Nhưng cần phải lương thiện.

Người ta gọi là nữ công tước ra trò, bà chạy đi.

Mấy hôm sau bà công tước nhận được từ trạm bưu điện một cái thư

lớn, lố lăng, ký tên một thị hầu phòng cũ của bà. Chị ấy xin một chỗ làm ở
cung điện, nhưng vừa nhìn qua, phu nhân đã thấy ngay không phải nét chữ,
cũng không phải lời van của chị ấy. Khi giở đọc trang hai, bà thấy rơi xuống
dưới chân một bức vẽ phép mầu của Đức Mẹ, gấp trong tờ sách in cũ. Nhìn
lướt qua tấm hình xong bà đọc mấy dòng trên tờ sách in cũ kỹ. Mắt bà sáng
lên, bà đọc thấy:

“Người dân ủy phận một trăm quan mỗi tháng, không lấy hơn, số còn

thừa người ta muốn dùng để nhen nhóm lại ngọn lửa thiêng liêng trong
những tâm hồn đã nguội lạnh vì ích kỷ. Con cáo theo dấu tôi, vì thế tôi
không tìm cách gặp lại người kính yêu một lần cuối. Tôi tự hỏi nàng không
thích chế độ cộng hòa, mà nàng thì hơn ta về trí tuệ lẫn duyên dáng và dung
nhan. Vả chăng làm sao thiết lập được chế độ cộng hòa trong khi không có
những con người cộng hòa?

[115]

Tôi có nhầm không? Trong sáu tháng nữa

tôi sẽ cầm kính hiển vi đi rong khắp các thành phố nhỏ ở Mỹ, đi bộ, và sẽ
xem còn nên yêu kẻ tình địch duy nhất của phu nhân ở trong lòng tôi hay
không. Thưa Công tước phu nhân, nếu phu nhân nhận được thư này mà
không có con mắt phàm tục nào đọc trước phu nhân thì xin phu nhân hãy
cho bẻ gãy một trong các cây tần bì tơ trồng cách hai mươi bước nơi tôi
đánh bạo ngỏ lời với phu nhân lần đầu tiên. Thấy ám hiệu ấy, tôi sẽ bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.