- Thế anh định đến đây làm việc... luôn đấy à?
- Vâng. Nếu được chị đồng ý.
- Thế thì còn gì bằng! Tôi rất mừng! - Bà nói và nở một nụ cười hài lòng
- ở những lớp trên không có giáo viên văn học. Hôm qua Sở có gọi điện về
nhưng tôi đi vắng. Chắc là người ta gọi điện về việc của anh. Thế thì anh đi
lấy quyết định đi và ta bắt tay vào việc luôn thôi... Còn trường của anh hiện
nay ra sao?
- Là đống gạch vụn, chẳng còn gì chị ạ - Anh trả lời với vẻ buồn thoáng
hiện lên mặt.
- Thế nghĩa là anh đã đến làm việc với chúng tôi... Rất tốt, tốt lắm... - bà
hiệu trưởng nhắc đi nhắc lại, tay đặt quyển sổ công tác hết chỗ này đến chỗ
khác. Bà ngập ngừng một lúc rồi nhanh nhẹn đeo kính vào và nói: - Giáo
viên văn học ở lớp mười vừa chuyển đi nơi khác và lớp hiện đang thiếu
thầy dạy văn. Anh nghĩ sao nếu tôi định xếp anh thay vào đó?
- Được thôi chị ạ.
- Tôi có nhiệm vụ phải báo trước cho anh biết đó là một lớp rất ít học
sinh, ít lắm, nhưng lại khó điều khiển. Các em được thả lỏng lâu rồi. Cô
giáo chủ nhiệm cũ đã ba năm làm chủ nhiệm nhưng các em không gắn bó
mấy. Trước mắt sẽ có sự chống đối ngầm với anh đấy, có thể có cả những
điều bất ngờ không lấy gì làm thú vị lắm sẽ xảy ra nữa.
Người giáo viên mới ngạc nhiên nhìn bà hiệu trưởng, nhưng anh không
nói gì.
- Chúng tôi đã quan tâm rất nhiều đến lớp này, - bà Natalia Zakharovna
tiếp tục - Nói chung thì bọn trẻ thông minh, không đến nỗi nào, nhưng tính
tình hay thất thường và còn hay tự phụ nữa. Những lỗi ấy là do cô Zinaida
Dmitrievna. Cô ấy nuông chiều bọn trẻ quá. Cô thường hay che chở, khen
ngợi các em quá mức và cũng bỏ qua nhiều điều thiếu sót, sai lầm của các
em. Trong lớp, các em được bao che. Hầu hết các em đều sống ở đây trong
khi thành phố bị phong tỏa... Nhưng không sao, hình như tôi hơi quá lời.
Những cái đó có lẽ không đáng lo đến thế đâu.