TUỔI 17 - Trang 100

- Giờ học của chị thường có trước giờ văn học, và điều đó bắt chị phải có

trách nhiệm hơn...

- Tôi chẳng hiểu gì cả, tại sao lại phương pháp? Trách nhiệm gì?
- Chị tưởng tượng xem, sau bản báo cáo sẽ có buổi biểu diễn của các

nghệ sĩ nổi tiếng. Bản báo cáo dễ trở nên tẻ nhạt nếu ta không chuẩn bị thật
cẩn thận, không cố gắng làm cho nó hấp dẫn.

- Chị Natalia Zakharovna, trường học không phải là nhà hát, còn tôi cũng

không phải là nghệ sĩ - cô giáo giận dỗi phản ứng.

- Có thể thí dụ đó không phù hợp lắm, tôi chỉ muốn...
- Một thí dụ thật kỳ quặc, cách đặt vấn đề cũng thật kỳ lạ - Marina

Leopoldovna cắt ngang - Tôi đến gặp chị để báo cho chị biết là lớp mười
đang trên đà xuống dốc, thế mà chị lại góp ý cho tôi là cần suy nghĩ về
phương pháp. Lạ thật... Lạ hơn nữa là chị còn so tôi với nghệ sĩ! - Marina
Leopoldovna nói, giọng run lên vì tức giận và oan ức, chị đứng dậy.

- Tôi không so chị mà so Constantin Sergheevich. Lớp học quả có thay

đổi, nhưng tôi tin chắc rằng nó sẽ còn thay đổi nhiều nữa trong thời gian
tới... - Bà Natalia Zakharovna nói và không biết rằng bà đã giáng cho cô
giáo một đòn nặng thế nào - đã làm tan vỡ niềm hy vọng cuối cùng của cô
là được bảo trợ lớp học đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.