TUỔI 17 - Trang 241

chọn sách. Nadia giúp đỡ bạn một cách chân thành. Bây giờ em mới hiểu là
Ania cho rằng chỉ có nó là người thừa kế duy nhất của bố nó. Và muốn tách
khỏi bác Olga Nicolaevna.

Khi mọi việc đó được xem xét kỹ và chuyển sang phòng mình, Ania để ý

đến bức tranh to trong một chiếc khung mạ vàng treo trên giường mẹ.

- Hồi còn sống bố rất thích bức tranh này. Nadia ơi, bạn giúp một tay

nào.

Hai cô leo lên giường và khó khăn lắm mới hạ được bức tranh xuống.
- Bây giờ thì hết rồi đấy, - Ania thở dài nhẹ nhõm.
Đi làm về, bà Olga Nicolaevna nhìn thấy sự lộn xộn trong phòng, bà sợ

quá. Bà nghĩ ngay là có kẻ trộm. Nhưng khi nghe thấy tiếng nói chuyện của
hai cô gái ở phòng bên, bà vội chạy sang.

Trong phòng con gái cũng bừa bãi như vậy, đồ đạc chuyển từ phòng bà

sang vứt ngổn ngang. Hai cô gái đang đứng trên ghế treo bức tranh.

- Ania, thế nghĩa là thế nào?
Cô con gái đặt bức tranh xuống một cách chậm rãi, nhảy xuống ghế phủi

bụi ở người và trịnh trọng nói:

- Mẹ ơi, sang đây con bảo.
Hai mẹ con sang phòng Olga Nicolaevna.
- Mẹ ạ! - Ania lạnh lùng nói - Nếu đối với mẹ vong linh của bố không

đáng quý, thì mẹ có thể tự do. Mẹ muốn lấy chồng hoặc làm gì thì tùy mẹ.
Nhưng con không cho phép một người ngoài nào động chạm đến đồ đạc
của bố con. Chỉ có thế thôi.

Bây giờ bà Olga Nicolaevna mới hiểu lý do tại sao, bà cảm thấy mệt mỏi

quá chừng và ngồi phịch xuống ghế. Bà nhìn con gái hồi lâu với một nụ
cười buồn bã trên môi, tựa hồ như đã từ lâu bà không thấy con vậy.

- Ania! Ôi sao con tôi còn bé dại thế này? - Bà trách yêu con gái.
- Mẹ ơi! Con sẽ không cãi mẹ nữa, - Ania trả lời. - Mẹ có thể cho con là

ngu ngốc, nhưng con đã nghĩ kỹ rồi và đã quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.