TUỔI 17 - Trang 315

Bây giờ là mười một giờ kém mười lăm. Có một sự linh cảm đã giữ cô

lại và nhắc cô tốt nhất là nên đến chậm một chút cho nên đã cố tình không
vội vàng.

Sân trượt băng đây rồi! Tất cả mọi cái đều tốt và quen thuộc, thú vị biết

chừng nào! Vẫn cửa bán vé kia, chẳng khác gì năm ngoái, thậm chí hình
như ngay cả người bán vé già cũng là người năm ngoái. Phòng thay áo. Tủ
để quần áo số hai mươi hai. Những tiếng hò reo quen thuộc của những
người trượt băng: Tiếng giày trượt băng gõ trên sàn gỗ.

Trong phòng thay áo không có Svetlana. “Nghĩa là bọn họ đã ra sân băng

rồi”. Lida từ từ thắt dây giày và đứng dậy. Chân còn yếu vì chưa quen, hơi
bị trẹo xương một tý. “Mai sẽ đau đây”.

Trên sân băng rất đông người. Chủ yếu là học sinh. Băng rất phẳng và

sạch. Người trượt băng xuôi ngược về tứ phía và chỉ có mấy người đàn ông
đi giày trượt băng thi đấu khom lưng lắc lư đều đều đi vòng tròn.

Lida bước xuống sân băng, để cho mấy người chạy đi qua, cô dấn mấy

bước bằng mũi giày, rồi nhịp nhàng trượt về phía ít người. Cô thích trượt
băng nghệ thuật và cô trượt cũng khá.

Svetlana trông thấy bạn từ xa, chỉ cho Igor. Chỉ qua mấy giây, anh chàng

lính thủy đang lao nhanh trên đường băng đã dừng lại trước mặt Lida như
một người bị chôn chân.

- Lính gác đâu. Giữ lấy ta! - Igor kêu vang lên, lập tức chân anh ta thấp

thoáng trên không trông tựa như anh vô ý bị trượt, tay anh chới với như bấu
víu vào không khí.

Trông thật buồn cười và làm như vậy đòi hỏi một trình độ điêu luyện.

Lida tự nhiên bật cười.

- Thì ra anh là con bò trên sân băng như thế đấy?
- Lida, tôi rất mừng được gặp Lida, - anh ta vừa nói vừa đứng thẳng

người lên. - Tuy tôi cũng hơi giận...

- Vì sao vậy? - Cô giả vờ ngạc nhiên, chìa tay ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.