TUỔI 17 - Trang 356

- Bạn làm cái gì thế hả? Dám giơ tay chống lại ai đấy? - Tamara vừa nói

vừa đấm liên hồi như là người ta đấm bốc vậy.

Bỗng nhiên Jenia từ đằng sau lao tới, miệng là “đống tuyết bé thôi” xô

vào Catia, thế là cả ba người ngã kềnh xuống tuyết.

Valia mỉm cười nhìn. Cô cũng thích tham gia vào cái trò vui ồn ào này,

nhưng giữa cô và các bạn còn có một sự ngăn cách do những điều giận
nhau, hiểu lầm gần đây, mà tự cô lại đã gạt đi cái cầu dàn hòa các bạn vừa
chìa ra. Cô không thể nào dễ dàng quên nhanh mọi sự và chịu làm người bị
khuất phục. Tự cô vừa mới khích mẹ và lấy cớ vâng lời mẹ đã từ chối lời
đề nghị của các bạn, trong bụng thầm nghĩ rằng họ sẽ cố thuyết phục cô.

Vật nhau thoải mái trên tuyết rồi phủi cho nhau, ba cô gái dắt tay nhau

lại tiếp tục lên đường. Lúc này phố xá ít xe cộ, chẳng ai ngăn các cô đi
chơi.

Tamara nói:
- Các bạn có biết không? Đêm liên hoan của lớp mình sẽ ra trò lắm nhé!

Nhiều đề nghị vô kể! Nhưng chẳng biết lấy thì giờ đâu mà thực hiện cho
hết được cơ chứ?

Catia an ủi:
- Không sao - sẽ có thì giờ! Hôm qua mình đã bàn với Rita về chuyện

biểu diễn rồi. Nó cứ điệu bộ mãi! Không hiểu nó tưởng tượng mình là cái
người gì mà ghê thế?

- Nữ danh ca! - Jenia nói.
- Mọi người ai cũng tưởng tượng mình là một nhân vật nào đó - Valia

nói.

- Mọi người là thế nào? - Catia ngạc nhiên.
- Rất đơn giản thôi. Theo mình tất cả mọi người đều muốn làm ra vẻ

mình là người mà trên thực tế họ lại không phải là như thế.

Catia hỏi:
- Ừ, thế thí dụ như mình chẳng hạn, mình làm ra vẻ mình là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.