TUỔI 17 - Trang 382

phải nói. Tất cả chúng ta đều biết ở lớp mười giữa Valia Belova và lớp hiện
có những quan hệ không được lành mạnh...

- Đúng đấy! - Marina Leopoldovna khẳng định.
- Chúng tôi cũng biết là chị có thái độ thông cảm với Valia Belova và, có

thể nói là dung túng cho nó. Có đúng thế không?

- Thế nào là dung túng. Tôi chỉ có thể thông cảm! Khi mà một học sinh

xuất sắc... Niềm tự hào của trường bỗng dưng bị điểm ba, rồi sau đó lại bị
điểm hai, thì tất nhiên, tôi phải thông cảm chứ!

- Đấy chính là một thí dụ cụ thể minh họa cho báo cáo của chị đấy, - Cô

Vaxilixa Antonnovna bình thản nhận xét.

- Điểm hai ấy ư? - Cô Marina Leopoldovna hỏi vặn lại bằng một giọng

xói móc.

- Cả điểm hai và cả việc chị dung túng nữa, - cô Vaxilixa Antonnovna trả

lời.

- Vâng được. Tôi sẽ dẫn thí dụ này.
- Nếu chị không dẫn thì tôi sẽ dẫn, - cô Vaxilixa Antonnovna nói, giọng

lạnh lùng. - Tôi sẽ dẫn nó ra ngay trong cuộc họp hội đồng giáo viên sắp
tới.

Nghe lời đe dọa đó, cô Marina Leopoldovna phát hoảng lên. Cô nhìn bà

hiệu trưởng rồi lại nhìn cô giáo toán và hiểu ngay ra rằng họ nhất trí với
nhau. Chắc là họ đã bàn vấn đề này trước khi cô đến.

- Tôi xin lỗi... Tôi không hiểu chị buộc tôi tội gì? - Marina Leopoldovna

hỏi bằng một thái độ đã hoàn toàn khác hẳn.

- Buộc tội là chị cản trở công việc của thầy giáo chủ nhiệm lớp mười và

phạm một sai lầm nghiêm trọng về mặt giáo dục. - Cô Vaxilixa Antonnovna
chỉ trích thẳng, tay đưa chiếc kính không gọng lên mắt.

- Vậy chị làm ơn giải thích giùm - Marina Leopoldovna nén tức đề nghị.

- Có thể là tôi không còn đủ thông minh để hiểu những vấn đề đơn giản
nhất nữa chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.