TUỔI 17 - Trang 469

- Cháu làm cho bố cháu hoảng lên vô ích. Bác tưởng đâu cháu đang hấp

hối chứ.

Sau khi bác sĩ Vaxili Igornatievich ra về, bà Pasa ngó vào phòng.
- Lida, thầy cô đến đấy. Ông ấy hỏi ba cô, nhưng ông nhà đi vắng...
- Lẽ nào đó là thầy Constantin Sergheevich? - Cô gái mừng rỡ. - Bác làm

ơn mời thầy ấy vào đây hộ cháu với.

Lida muốn chạy ra đón thầy, nhưng lại thôi và vội vàng dọn dẹp quanh

chỗ nằm trên giường. Khoảng năm phút sau thầy Constantin Sergheevich
bước vào và đứng lại ở cửa.

- Tôi vừa ở ngoài phố vào, người đang lạnh... - Thầy giáo thông báo.
- Thế cũng tốt thầy ạ! Thầy vào đây ạ. Em chào thầy. May quá, thầy đến

thật đúng lúc. Thầy ngồi gần lại đây ạ. Em không có bệnh lây đâu: thấy
đừng sợ. Em có ốm đâu ạ... Vâng, không ốm Em lừa mọi người đấy, nhưng
thầy thì em không muốn. Em chỉ mệt thôi, kiệt sức và bực bội đấy. Bác sĩ
bảo: Thần kinh căng thẳng.

Thầy Constantin Sergheevich bắt tay cô gái, chăm chú nhìn vào mắt cô

và ngồi xuống.

- Em mừng quá là thầy đã đến... mừng quá!
Thầy giáo thấy cô gái nói thật, đúng là cô không đau ốm gì, nhưng có

điều gì băn khoăn lo lắng đấy.

- Hôm qua ba em có đưa cho tôi xem mảnh giấy em viết cho ông và sáng

nay tôi gọi điện cho ông thì ông bảo em ốm.

- Ba em là hay lo lắng lắm...
- Em đang đọc gì đó? - Thầy giáo hỏi lúc trông thấy tuyển tập Sekhov để

mở.

- “Người đàn bà và con chó” ạ.
- Em có thích không?
- Vâng có ạ! Em rất thích Sekhov. Và ngay trước lúc thầy vừa đến em đã

nghĩ.. Thầy có nhớ không, em và Svetlana đã hỏi thầy về sau tình yêu có
thể đến không đấy? Ở đây cũng thế... Thật là lạ! Phải không thầy? Ngoài ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.