TUỔI 17 - Trang 470

em còn nghĩ đến một truyện ngắn chưa viết khác nữa cơ. Thầy tưởng tượng
xem, có một cô gái nào đó yêu một người, mà người đó lại yêu cô khác.
Trong cuộc sống có thể như vậy không, thưa thầy?

- Có chứ.
- Thế thì cô ấy cần phải làm gì ạ? Người ta bảo phải đấu tranh để có

được tình yêu. Đấu tranh như thế nào? Thế cô gái có thể làm gì được? Ôi,
giá như Sekhov viết về đề tài này... chắc ông sẽ viết rất hay.

- Đúng rồi! Nhưng Sekhov còn có truyện ngắn “Verosca”.
- Em đọc rồi. Nhưng truyện đó không hoàn toàn như thế... Thưa thầy, thế

thầy bảo cô gái phải làm gì để được người ta yêu ạ?

- Chẳng phải làm gì cả. - Thầy giáo mỉm cười trả lời.
Lida suy nghĩ một lúc, thở dài và tán thành một cách buồn bã.
- Vâng. Bắt người ta yêu mình là điều không thể có được. Cô gái phải

làm gì đây?

- Chẳng phải làm gì cả! Cô ấy sẽ khóc lóc buồn bã một thời gian rồi đâu

sẽ vào đấy thôi. Thời gian sẽ chữa vết thương lành.

- Thế không có trường hợp người ta yêu suốt đời ạ.
- Không. Người ta yêu những kỷ niệm về tình yêu của mình thôi.
- Thế là thế nào ạ? Có những trường hợp những người vợ...
- Lida! - Thầy giáo cắt ngang lời cô gái. - Đừng nhầm lẫn hai hiện tượng

hoàn toàn khác nhau. Tình yêu của một cô gái và tình yêu của người phụ
nữ, người vợ.

- Khác nhau thế nào ạ?
- Lớn lên em sẽ biết. Em cứ hay vội vàng. Chạy trước sự việc.
Lida ngượng quá. Cô có cảm giác đã để lộ tâm trạng mình và thầy

Constantin Sergheevich là người tinh ý nên chắc thầy đã đoán được. Để cho
thầy khỏi nghi ngờ mình, cô gập sách lại và nói với giọng vui vẻ giả tạo.

- Vì không có việc gì làm nên em nghĩ đến hạnh phúc của con người.

Thầy có nhớ buổi tọa đàm của chúng em không ạ?

- Có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.