TUỔI 17 - Trang 471

- Hồi đó em đã nói sai. Hạnh phúc dĩ nhiên là trong tình yêu nhưng là

tình yêu được đền đáp cơ.

- Qua một vài năm nữa, thời gian sẽ bổ sung vào khái niệm về hạnh phúc

của em những ý nghĩa mới. Mỗi một lứa tuổi... Trước khi hoàn toàn trưởng
thành, và cũng có thể đến lúc chết đều nhìn cuộc sống một cách khác. Tất
cả sẽ trôi qua, tất cả sẽ thay đổi. Kiến thức, kinh nghiệm, hoàn cảnh, điều
kiện, nguyên nhân và như thế là cả khái niệm nữa. Chính vì vậy mà cuộc
sống rất lý thú... Tôi không làm em mệt đấy chứ?

- Không, không đâu ạ! Em gần như hoàn toàn khỏe rồi ạ...
Có tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
- Có ai đến hay sao ấy. Ba em thì còn sớm...
Hai thầy trò im lặng chờ xem ai vào. Cánh cửa mở và giọng nói quen

thuộc vang lên:

- Lida, vào được không?
- Được, vào đi!
Svetlana bước vào. Nhìn mặt Lida bỗng ửng đo không biết tự nhiên sao

thầy Constantin Sergheevich lại nhớ đến hai chàng thủy quân mà thầy đã
hai lần gặp ở dạ hội của trường.

- Lida làm sao thế? Bạn ốm à? - Svetlana lo lắng hỏi và chào thầy giáo.
- Hơi đau đầu một tí thôi... Bạn đi trượt băng à?
- Ừ, mình tiện đường ghé qua.
Thầy Constantin Sergheevich đứng dậy.
- Nào, Lida, tôi mừng vì em không ốm nặng. Chóng khỏe nhé. Về thưa

lại với ba là tôi gửi lời chúc Tết đến ông.

Hai cô gái ngồi lại với nhau.
Lida im lặng. Nhìn bạn và lắng nghe xem tình cảm gì đã bùng lên trong

lòng cô khi có mặt Svetlana. Vừa sáng nay cô nghĩ là cô sẽ căm thù
Svetlana đến tột độ và sẽ không thể nhìn thấy mặt Aliosa, sẽ cố gắng phá
vỡ hạnh phúc của họ. Nhưng đó không phải là ý nghĩ của cô mà là những
lời cô đọc được trong sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.