TUỔI 17 - Trang 474

có một tương lai sáng sủa như vậy thì ngay trong niềm mơ ước của cô cũng
không dám tưởng tượng ra cảnh cô có thể cùng sánh vai với Aliosa bước
trên đường đời.

Kẹp đôi giày trượt băng dưới nách, Svetlana chậm rãi quay về như sợ

đánh rơi mất niềm vui. Cô không biết mình đang đi đâu và để làm gì. Miễn
là không đứng một chỗ. Trên bờ con kênh ôm lấy sân vận động đã bị phá
hủy, Svetlana dừng lại.

“Mình đến đây làm gì nhỉ?” cô nghĩ thế và tì tay lên lan can.
Rất muốn đọc bức thư nhưng đồng thời cô lại sợ. “Nhỡ ra trong đó

không phải thế... Nhỡ Lida nhầm thì sao?”. Tim cô đập thình thịch khi cô
xé chiếc phong bì và lấy ra một tờ giấy gập tư lại.

“Sveta! Tôi đã tốn biết bao nhiêu giấy để đến lúc có thể hiểu ra là không

bao giờ tôi có thể dùng lời để nói lên tất cả những gì tôi muốn nói. Tôi
cũng không biết tại sao mình như vậy... Nhưng tôi luôn luôn sẵn sàng hiến
dâng cuộc sống của tôi cho em nếu em cần. Ngoài ra tôi không có gì nữa
cả”.

Trong thư chỉ có vậy thôi. Thật ít ỏi nhưng cũng thật quá nhiều. Quá

nhiều... Còn nhiều hơn là Svetlana tưởng tượng nữa. Trong từng lời nói cô
cảm thấy được lòng mong muốn của Aliosa. Không hề lưỡng lự đắn đo...
Và tất cả thật đơn giản. Cuộc sống của anh ấy thuộc về cô và cuộc sống của
cô - thuộc về anh ấy. Chỉ có thế!

- Chỉ có thế thôi... ư? - Cô khẽ thốt lên.
Bây giờ cô muốn đi, đâu đó, làm một việc gì đó, nhưng không biết đi đâu

và làm gì. Cô đi đến sân trượt băng, nhưng lại quay lại và chân bước đi vô
định. Dần dần tự cô không để ý, cô bước nhanh và cuối cùng thì gần như
chạy...

Jenia Smirnova hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy bạn ở cầu thang mắt

sáng rực vì xúc động.

- Có việc gì thế? - Cô hỏi.
- Không có gì đâu... Bạn làm gì đấy? Đi với mình đi - Svetlana rủ bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.