TUỔI 17 - Trang 477

- Ôi, đẹp quá! - Svetlana kêu lên, cô đăm đăm nhìn cảnh tượng xảy ra

trước mắt như muốn vĩnh viễn ghi vào ký ức.

Jenia rất ngạc nhiên. Cảnh đẹp mà Svetlana đang say sưa thán phục đối

với cô chẳng có gì mới lạ cả. “Bạn ấy làm sao thế nhỉ? Có thể nghĩ rằng
đây là lần đầu tiên nó được nhìn thấy đèn điện sáng như thế nào”.

- Nơi đây sẽ dựng tượng một người nào đó. - Svetlana nói khi hai cô đến

một quãng trống giữa cầu.

- Ừ thì sao?
- Chẳng sao cả. Thế nào, ta đi bộ đoạn nữa nhé?
- Đi thì đi! Nhưng nói chung bụng đói meo mà đi dạo thế này thì cũng...

ê hèm!

- Thế mà sao mình chẳng muốn ăn chút nào cả...
Đôi bạn qua cầu một cách nhanh chóng. Bên phải là ngôi nhà chìm trong

rừng. Đó là ký túc xá của trường Tổng hợp, trong khi thành phố bị phong
tỏa đã bị đổ nát, nay mới xây dựng lại.

- Svetlana, bạn nghĩ gì thế?
- Nghĩ về bạn. Mình nhìn lên các cửa sổ và nghĩ về bạn. Chẳng bao lâu

nữa có thể ở đây người ta sẽ nóng lòng chờ đợi Jenia. Bạn đi ô tô cấp cứu
đến, vào phòng và hỏi một cách nghiêm nghị: “E hèm... Em bé ốm đâu rồi?
Nào lè lưỡi ra! Nói đi: A a a...! Em đau ở đâu?” - Svetlana bắt chước giọng
nói và điệu bộ của bạn rất giống đến nỗi Jenia phải phì cười.

- Mình sẽ thương chúng nó lắm! Mình chỉ cho chúng nó uống toàn

những loại thuốc ngọt thôi.

- Jenia, có phải chúng ta thật là sung sướng khi được sống ở Leningrad

không?

- Ừ dĩ nhiên là không tồi... Thế bạn có định nói cho mình biết có chuyện

gì đã xảy ra đối với bạn không đấy?

- Nhưng chỉ với điều kiện là bạn không được thốt ra một lời tán thành

hay phản đối nào cả cơ, - Svetlana nói và đem bức thư của Aliosa cho bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.