TUỔI 17 - Trang 479

NHỮNG NGƯỜI KHÁCH BẤT NGỜ

Có hai cô gái đến gõ cửa nhà thầy giáo dạy hóa. Một bà cụ bé nhỏ có đôi

mắt trong sáng và dịu hiền lạ thường ra mở cửa.

- Các cô hỏi ai? - Bà già tò mò hỏi.
- Bà làm ơn bảo hộ chúng cháu có phải thầy Vaxili Vaxilievich ở đây

không ạ?

- Đúng rồi? Các cô là học sinh của thầy à?
- Vâng ạ.
Bà cụ niềm nở cười.
- Các cô vào đi ông ấy sẽ rất mừng đấy...
Ông Vaxili Vaxilievich mặc chiếc áo vét nhạt màu, không thắt cà vạt,

ngồi trong chiếc ghế xô pha mềm mại, ông kẹp chặt chiếc cối xay cà phê
vào giữa hai đầu gối và đang ra sức xay. Nhìn thấy mấy cô khách bất ngờ
này ông rất lúng túng.

- Xin lỗi các em... đợi tôi một tí... một phút thôi. - Ông nói lắp bắp và vội

vàng sang phòng bên cạnh thay quần áo.

- Thưa thầy, chúng em đến có tí việc ạ... - Tamara định nói để thầy không

phải thay áo nữa.

- Tí thôi, xong ngay bây giờ đấy. Sao lại một lát được. Ngồi chơi đã chứ.

Loại khách hiếm hoi thế này mà lại... - Từ sau cửa thầy nói vọng ra.

- Các cháu bỏ qua cho ông cụ nhá, - bà vợ nói như có lỗi. - ông ấy mặc

theo kiểu ở nhà... không biết có khách mà. Tôi đi đặt nước pha cà phê uống
nhé...

- Bà cứ mặc chúng cháu. - Tamara kéo dài giọng - làm như chúng cháu là

các tiểu thư không bằng?

- Chứ sao nữa... chứ sao! Khách hiếm hoi thế này mà lại... Các cô ngồi

xuống chơi. Tôi cũng không biết tên các cô là gì nữa.

- Cháu tên là Catia, còn bạn này là Tamara ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.