TUỔI 17 - Trang 480

- Còn bà tên là Marpha Victorovna. Cô là Catia Ivanova chứ gì? Đúng

rồi. Tôi biết! Ông Vaxili Vaxilievich kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về
các cô. Hôm nay mới được gặp.

Catia lắng nghe bà Marpha Victorovna một cách tò mò. Cung cách nói

năng đi đứng của bà rất giống cung cách nói năng đi đứng của thầy Vaxili
Vaxilievich. Chắc là vì hai người sống chung với nhau lâu như vậy nên
giống nhau, - Catia nghĩ thế.

Trong khi đó Tamara đưa mắt nhìn căn phòng hy vọng tìm thấy quyển

an-bom gia đình mà thầy Constantin Sergheevich kể. Và cô đã thấy ngay
quyển an-bom ấy trên bàn. Quyển an-bom được đóng bằng tấm bìa da và
có khóa đồng trông vẫn còn mới lắm, tuy nó cũng đã nhiều tuổi.

- Bà cho phép chúng cháu xem quyển an-bom một tí có được không ạ? -

Tamara hỏi bà cụ.

- Vâng! Vâng cô cứ xem.
Bà cụ đến cạnh bàn, lấy tạp dề lau lớp bụi do bà tưởng tượng ra trên

quyển an-bom và đưa cho cô gái.

- Còn cô, chắc là Tamara Krapchenco chứ gì? Tôi cũng biết. Tôi biết tất

cả các cô, chỉ có chưa gặp mặt thôi. Cô muốn xem thì cứ tha hồ mà xem,
chỉ có điều là chẳng có gì thú vị cả đâu. Toàn là bạn bè quen thuộc cũ.

- Thế thầy Vaxili Vaxilievich có trong này không ạ? Cả bà nữa?
- Chứ sao nữa? Thỉnh thoảng chúng tôi cũng có chụp ảnh.
- Có cả học sinh của thầy giáo nữa chứ ạ? - Catia hỏi.
- Không! Học sinh của ông ấy thường chụp tập thể, chụp cả lớp với

nhau.

- Chắc thầy có nhiều học sinh lắm bà nhỉ? - Tamara hỏi.
- Chứ cô tưởng sao nữa? - Bà cụ vui vẻ trả lời. Bốn mươi năm dạy học

mà lại. Sao lại không có nhiều học trò?

- Thế bà có biết ai trong số học trò của thầy không ạ? Trong số học sinh

cũ ấy - Tamara tiếp tục hỏi, đưa mắt kín đáo nháy Catia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.