TUỔI 17 - Trang 483

- Lớp của các em được chọn cũng hơi đặc biệt lại thêm bản “Lời hứa

danh dự” của các em cũng gây tiếng vang lớn vì thế mà ai cũng hy vọng là
trong kỳ thi này các em sẽ đạt kết quả xuất sắc đấy.

- Vâng, bây giờ thì chúng em tha hồ mà học! - Tamara nói.
- Tôi tin rằng, tất cả mọi việc sẽ tốt đẹp. Các em sáng dạ, có chí, đoàn

kết... Tôi yên tâm về các em.

Mặc dù Catia và Tamara từ chối thì hai cô cũng bị bắt ngồi vào bàn uống

cà phê. Catia rất thích căn phòng ấm cúng này.

Những đồ dùng cũ kỹ nhưng tiện nghi, những bức tranh khắc họa cổ xưa,

những chiếc ảnh... Ngay cả chiếc ấm cà phê mới toanh mạ kền bóng lộn
trong tương quan với đồ dùng trong nhà cũng trở nên cổ lỗ.

Chiếc đồng hồ treo trường chậm rãi điểm 8 giờ.
- Chúng em đến giờ về rồi ạ. - Tamara nói.
Dù cho ông bà mời mọc thế nào đi nữa hai cô cũng viện lý do là sợ ở nhà

đợi và lo lắng nên xin phép ra về. Ông Vaxili Vaxilievich tiễn các em ra cửa
và giúp Tamara mặc áo măng-tô.

- Ôi! Thầy để mặc em! - Tamara kinh hãi kêu lên. - Thầy đưa đây em tự

mặc lấy ạ.

- Tamara, nhưng em là khách của tôi cơ mà.
- Không! Không đời nào! Em không quen thế đâu thầy ạ!
- Không sao, không sao... Em cứ quen dần đi là vừa! - Thầy giáo giữ chặt

lấy áo măng-tô, không chịu buông ra.

- Thế thì nhất định em sẽ không mặc đâu. Em có phải là người ốm đâu.

Thầy Vaxili Vaxilievich, thật đấy mà. Nào thầy cho em xin chiếc măng-tô,
nếu không em cứ thế này mà đi về vậy...

Thầy giáo đành phải nhượng bộ.
Ra đến phố Tamara mỉm cười.
- Bạn cười gì đấy?
- Mọi việc thế là ổn cả. Mình đã hỏi dò được địa chỉ của hai học sinh cũ

của thầy và cái này nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.