TUỔI 17 - Trang 484

Cô kéo trong túi ra hai chiếc ảnh nhỏ.
- Bạn lấy trộm à? Tamara, bạn điên rồi hay sao ấy.
- Này đề nghị dùng từ cẩn thận nhé. “Lấy trộm” - Cô nhại lại bạn - Mượn

tạm một thời gian vì lợi ích của công tác xã hội đấy.

- Chẳng tiện chút nào cả! Nhỡ ra thầy biết...
- Bạn làm như ngày nào hai cụ cũng giở an-bom ra xem không bằng. Mà

chắc thầy cũng quên là trong đó có những gì rồi!

- Bạn đúng là điên rồi. Giá mình biết thế thì đã không đi cùng với bạn.
- Không sao. Sau này sẽ cảm ơn tôi cho mà xem, - Tamara làm cho bạn

an tâm rồi cô lại mỉm cười.

- Bạn đã kịp lấy vào lúc nào nhỉ. Mình vẫn luôn theo dõi bạn cơ mà.
- Như bạn đã thấy, thế mà mình đã kịp lấy đấy. Catia à, nhưng bạn chớ

có nói cho ai biết đấy nhé. Cứ để cho họ tự đoán lấy. Nghe không? -
Tamara căn dặn bạn. - Còn bây giờ chúng mình đến nhà một nhà hóa học
nữa - là ông Nazarov nào đấy. Nhớ nhé, Nazarov, Andrei Trophimovich
Nazarov. Ông ấy sống gần đây thôi.

- Còn kịp chán...
- Tiện thể đi luôn thôi. Đừng lười nữa. Rồi sẽ không có lúc nào nữa đâu.

Ông ấy sẽ còn cho chúng ta biết nhiều điều hơn bà Marpha Victorovna nữa
cơ. Bà cụ hiền quá nhỉ.

- Ừ. Thế bạn có thấy ông bà cụ giống nhau không? Nói năng hoàn toàn

như nhau...

Ông Andrei Trophimovich Nazarov sống ở tuyến đường số 4 đảo

Vaxilevxki. Hai cô leo lên tầng hai của một ngôi nhà lớn, bên ngoài có vẻ
cũ kỹ. Mở cửa cho hai cô là một thanh niên cao lớn mặc quân phục. Trên
khuôn mặt cạo râu nhẵn của anh thoáng vẻ hài lòng, và Catia có cảm giác
là nụ cười đó là do sự xuất hiện của các cô gây nên. Chăm chú nhìn người
sĩ quan tự dưng cô cũng mỉm cười.

- Anh làm ơn bảo hộ chúng tôi có phải đồng chí Nazarov ở đây không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.