TUỔI 17 - Trang 485

- Chính vậy! Nazarov sống ở đây - người sĩ quan trả lời và vẫn tiếp tục

mỉm cười.

- Có phải chính anh là đồng chí Nazarov không ạ?
- Chính tôi là Nazarov!
- Andrei Trophimovich Nazarov?
- À. Không. Không hẳn thế. Các cô cần bố tôi. Mời các cô vào - anh lịch

sự mời. - Tôi sẽ báo ngay cho bố tôi biết bây giờ.

Trong chỗ treo áo đèn sáng rực. Trên mắc áo có rất nhiều áo măng-tô

mùa đông của trẻ con, các loại mũ, khăn quàng ấm màu sặc sỡ. Những áo
mũ không treo hết lên mắc, vắt lên ghế. Đâu đây vang lên tiếng nhạc và
giọng trẻ con ríu rít.

- Chúng mình rơi vào đâu thế này? - Tamara ngơ ngác hỏi - Vườn trẻ hay

sao ấy?

- Dạ hội “cây thông”

[45]

- Catia đoán thế.

Bây giờ thì cô hiểu tại sao người sĩ quan luôn tươi cười và tại sao một

bác người cao lớn đậm đà khoảng 50 tuổi đang từ hành lang đi phía các cô
cũng có nét mặt tươi cười như vậy.

- Tôi có thể giúp ích các cô việc gì nào? - Ông vui vẻ hỏi hai cô.
- Bác có phải là bác Andrei Trophimovich không ạ?
- Đúng rồi.
- Chúng cháu đến bác có chút việc... Nhưng hình như đến không đúng

lúc thì phải... - Tamara ngập ngừng nói.

- Thế tôi có hân hạnh nói chuyện với ai đây?
- Chúng cháu là học sinh của trường Usinski.
- Thế. Thế tôi có thể giúp gì cho các em?
- Chúng cháu nghe nói trước bác cũng học ở trường Usinski phải không

ạ?

- Tôi? - ông Nazarov ngạc nhiên hỏi. - Ừ, mà đúng rồi, trường đó mang

tên là Usinski.

- Bác lại là nhà hóa học phải không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.