TUỔI 17 - Trang 602

hiệu trưởng phải có biện pháp, thậm chí còn có thể đuổi học các cô ấy nữa
chứ.

- Không nên quẫn trí... - Cô Marina Leopoldovna tự động viên. - Đó

chắc là sự hiểu nhầm thôi… rồi mọi việc sẽ được sáng tỏ.

Mở cửa phòng giáo viên thấy không có ai cả, Marina Leopoldovna mới

nhớ ra là mình đến đây làm gì. Cô cần gặp Constantin Sergheevich. Anh
phải can thiệp vào chuyện này không phải chỉ vì trách nhiệm của giáo viên
chủ nhiệm mà con với cương vị là một người lãnh đạo có uy tín, người mà
càng ngày cô càng thấy tin tưởng hơn, người bí thư chi bộ.

Cô Marina Leopoldovna ngồi trong phòng giáo viên suốt cả một giờ học.

Thỉnh thoảng cô rời khỏi ghế đi văng ngồi xuống ghế hoặc đi quanh bàn,
lẩm bẩm những gì không rõ.

Các cô học sinh lớp mười ngồi rất lâu trong sự chờ đợi căng thẳng,

không đóng cửa lại và lắng nghe từng tiếng động từ hành lang dội vào.
Những giây phút chờ đợi kéo dài nặng nề. Nhưng không có ai đến cả.

- Các bạn ơi, chúng mình đã bày ra chuyện rắc rối khá nghiêm trọng đấy.

- Clara băn khoăn nói. - Không biết họ sẽ làm gì chúng mình nhỉ?

- Bạn cho rằng cô Natalia Zakharovna lại không đoán ra ai viết bức thư

nặc danh đó à? - Lida hỏi.

- Thế nếu như không đoán ra... Thì ta sẽ nói cho họ biết chứ! - Tamara

nói.

- Các bạn nói nghe thật buồn cười. - Jenia thản nhiên nói. - Chẳng nhẽ

các bạn tưởng bà Marina sẽ thú nhận sao? Không đời nào! Dĩ nhiên là bức
thư được viết bằng những nét chữ giả mạo và không ai có bằng chứng để
nói là bà ta viết cả. Cứ tin là cả cô Natalia Zakharovna cũng không có bằng
chứng cơ đấy.

- Các bạn ơi, thế nhỡ không phải bà ấy viết thì sao? - Nadia băn khoăn.
- Thế thì ai nào? - Valia hỏi.
- Mình không biết, nhưng nhỡ ra không phải bà ta thì sao?...
- Nếu bạn không biết, thì im đi cho xong việc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.