TUỔI 17 - Trang 609

Constantin Sergheevich đề nghị sau giờ học cô đến lớp để các em học

sinh lớp mười đã hối lỗi xin lỗi cô, nhưng cô khước từ. Cô biết các em kết
tội cô vì việc gì rồi và cũng biết đó là sự hiểu nhầm, xong cô đã bị xúc
phạm quá nặng đến nỗi không thể dễ dàng tha thứ và làm lành với các em.
Marina Leopoldovna hết lòng quý mến các em gái ở lớp này, quen làm việc
với các em rồi và cho rằng nếu cô không được các em yêu quý hết mức thì
ít nhất cũng chiếm được cảm tình và sự tôn trọng của các em.

“Thật là sự vô ơn của những trái tim độc ác! Những kẻ ích kỷ khô khan!

Những đứa vô tâm, được nuông chiều quá mức... Làm sao mà còn mong
đợi được điều gì ở chúng nữa cơ chứ? - Marina Leopoldovna nghĩ thế
nhưng đâu đó trong thâm tâm cô, cô cũng nhận thức được rằng suy nghĩ
như cô vừa rồi là không công bằng và cô cũng chừng mực nào đó có lỗi
trong mối mâu thuẫn này.

Lấy hết nghị lực ra để xua đi những ý nghĩ đau đớn, cô đặt chồng vở

xuống bàn và bắt đầu làm việc.

Catia, Jenia, Tamara leo lên tầng ba và ngập ngừng dừng lại trước cửa.
- Đây à? - Tamara hỏi.
- Đúng rồi! - Jenia trả lời.
Có mấy lần Jenia mang thư và giấy mời họp đến cho cô giáo Marina

Leopoldovna nên cô vẫn nhớ địa chỉ.

- Nào các bạn sao đứng im thế? Gọi cửa đi chứ Jenia! - Catia nói.
- Các bạn ơi, nhưng nhỡ cô tống cổ bọn mình về thì sao? - Jenia hỏi.
- Tống thì tống chứ sao - Tamara lẩm bẩm đưa tay bấm chuông. - Không

lẽ lại quay về à?...

Marina Leopoldovna ra mở cửa. Việc “Bộ ba chịu trách nhiệm giáo dục”

của lớp đến không hề gây một phản ứng gì đối với cô dường như cô đã đợi
sẵn cuộc thăm viếng này của họ.

- Thưa cô, cô ở nhà ạ? - Jenia lúng búng trong mồm không biết phải bắt

đầu thế nào.

- Như các em thấy đấy. Thế chắc các em muốn tôi không có nhà à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.