TUỔI 17 - Trang 86

- Timosa

[18]

, con nghe đây - bố nói và đưa cho xem một bức ảnh nhỏ -

Đây, con xem chiếc ảnh này này.

Cô gái cầm lấy chiếc ảnh, trong ảnh là một người đàn ông có râu, tóc

chải mượt.

- Con có thể vẽ ông ta giống như thế này nhưng đang diễn thuyết trên

diễn đàn được không? Từ mồm ông ta phun ra những tia lửa và ở một cái
tranh khác con vẽ ông ta đang ngủ, và từ mũi ông ta phun ra những tia lửa.

- Vẽ để làm gì hả bố?
- Để cho tờ báo tường đấy. Con phải vẽ sao cho thật giống cơ.
- Bao giờ thì bố cần?
- Nhanh nhanh một tý.
- Nhiều bài cho về nhà lắm... Thôi được con sẽ vẽ cho bố.
- Con phải cố làm sao cho thật buồn cười kia!
Tamara vẽ rất đẹp, nhưng không biết sao cô không thích vẽ và chóng

mệt. Những kỳ báo tường cô thường khất lần đến sát nút mới chịu làm.
Thầy giáo dạy vẽ và nhiều người khác khuyên cô nên vào học vẽ ở viện mỹ
thuật, nhưng cô lại không thích nghề đó. Còn bây giờ cô cất tấm ảnh vào
chiếc túi dết sĩ quan với vẻ chán ngán, nhưng không thể từ chối giúp bố
việc đó được.

- Tamara, hôm nay con có định đi ngủ hay không đấy? - Giọng mẹ cô

vang lên.

- Con đi ngủ ngay đây, mẹ ạ!
Cô uống nốt cốc nước chè đã nguội và dọn giường đi ngủ. Cô ngủ trên

chiếc giường xếp dùng để đi cắm trại mà bố cô kiếm được ở đâu không
biết, theo đề nghị của cô. Cô tập cho mình quen chịu đựng mọi khó khăn.
Mỗi một phóng viên, theo cô nghĩ, cần phải đi khắp đất nước mình, phải
nhìn thấy tất cả, phải biết và hiểu tất cả... Cô thường tưởng tượng mình
ngồi sau tay lái và tự lái chiếc xe của mình, trong xe có đem theo chiếc
giường xếp, hai bộ áo quần, một cái ấm và một ít thực phẩm.

- Bố ơi! Bao giờ thì bố định uống xong trà đấy ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.