TUYỆT THẾ CHIÊU HOÀNG - Trang 220

Nàng lùi một hồi thì đụng tường rồi, không lui được nữa. Cảnh càng ma

mãnh nhìn nàng, trên môi có ý cười.

-Không biết nàng có để ý không, nhưng mà chúng ta thành thân cũng đã

gần một năm rồi.

Nói đến đây, ánh mắt nàng tối lại.

Nàng đã bao lần tủi thân vì chuyện này. Cảnh hiểu được, y lại gần, nâng

cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Cảnh đắm đuối nhìn Thiên Hinh một hồi lâu mới cúi xuống bế nàng lên,

quay người hướng về phía cửa.

Thiên Hình ngỡ ngàng, nàng ra sức vùng vẫy nhưng nhìn nét mặt cương

nghị của y, nàng im bặt. Bao lâu rồi nàng quên không cảm thán. Sao từ góc
độ này, trông Cảnh thật trưởng thành, hàng chân mày chau lại, sống mũi
thẳng tắp và cặp mắt tinh anh. Trông y bây giờ đã ra dáng một vị hoàng đế
uy vũ, khiến nàng thấy chạnh lòng.

Bất chấp cung nữ đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn, Cảnh bế Thiên Hinh ra

khỏi phòng, hướng đến tẩm cung điện Thiên An. Cả chặng đường, y không
hé môi lấy một lần, nàng cũng bận tán thưởng vẻ đẹp của y mà quên mất
mình như con cừu bé nhỏ sắp bị sói ăn thịt.

Đến tẩm cung, cung nữ thấy Cảnh đều lui ra hết. Cánh cửa đóng lại, Cảnh

đặt nàng xuống. Nàng kinh ngạc nhìn quanh, cả điện đều dán giấy đỏ, treo
đèn lồng đỏ, còn có chữ 'hỉ' trên cửa đại điện.

Thiên Hinh sững sờ quay sang nhìn Cảnh. Y dịu dàng tiến đến, nắm lấy

bàn tay nàng.

-Ngày đó chúng ta bị ép mà nên duyên vợ chồng, rồi bất hạnh nối tiếp

xảy ra, ta vẫn nhớ mình nợ nàng một đám cưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.