Julia bắt đầu xoay bốn tảng đá một cách kiên quyết.
“Chị có biết mình đang làm gì không, Julia?” Cậu em hỏi.
“Chắc chắn là không rồi,” cô bé trả lời, vẫn không ngừng xoay các tảng
đá. “Nhưng chị không hề có ý định mất thời giờ động não xem phải xoay
bốn tảng đá này như thế nào để…”
Đột nhiên một tiếng động ầm ầm dưới lòng đất vang lên.
“Julia! Cẩn thận!” Jason hét lên.
Cô bé đợi tiếng ầm đó giảm bớt đi rồi lại bắt đầu đẩy và kéo bốn tảng đá
ở giữa sàn.
“Và một trong bốn dẫn xuống bên dưới, không phải sao?” Cô bé nói to.
“Vậy thì cố lên! Hãy xoay mấy tảng đá này đi!”
Jason quan sát chị gái, cảm thấy hơi bối rối.
“Chị nói là một trong bốn tảng đá này sẽ đưa chúng ta xuống dưới á?”
BỊCH! BỊCH! BỊCH
“Chắc chắn rồi.” Julia trả lời.
Sàn nhà rung lên nghe như tiếng kim loại, giống như âm thanh một vật
nặng lăn trên những bánh răng cũ kỹ.
“Như thế này này!” Julia nói, đồng thời đứng lên.
Với một âm thanh khô khốc, tảng đá ngoài cùng bên phải đột nhiên mở
tung ra.
“Ờ thì một lỗ cửa!” Jason vừa lẩm bẩm vừa nhìn chị gái mình với ánh
mắt ngưỡng mộ.
“Làm thế quái nào cậu có thể làm được điều đó?” Rick hỏi cô bé, thực
sự kinh ngạc.
Những cây nến bắt đầu cháy leo lét một cách đáng lo ngại và, để tránh
nguy cơ lại bị tối thui một lần nữa, bọn trẻ quyết định chỉ để lại một cây.
Với cây nến còn cháy đó trên tay, Jason, Julia và Rick có thể hé nhìn vào
trong cái hố được mở ra dưới tảng đá thứ tư.