“Ý là em trai mình hơi giàu trí tưởng tượng quá” Julia xen vào. “Chào
Rick! Chào mừng cậu đến chơi!”
Lần này, màn chào hỏi chỉ gói gọn ở hai cái vẫy tay khá xa nhau và
những nụ cười bối rối.
Ngoại trừ việc một trong hai đứa là con gái thì Jason và Julia giống
nhau như đúc: cùng một mái tóc sáng màu, cùng một đôi mắt, cùng đôi lúm
đồng tiền gần hai khóe miệng.
Julia chỉ cao hơn một chút và to khỏe hơn một chút so với Jason, cứ như
thể cô bé đã vội vã lớn lên.
Ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế bành kê quanh bức tượng
cô gái làng chài, cô bé nói tiếp:
“Cậu mà nghe Jason nói thì ông lão làm vườn nhà mình rất có thể là một
kẻ giết người hàng loạt đã rửa tay gác kiếm về đây, nơi mà chẳng ai nghĩ
đến việc tới tóm ông ta.”
Jason làm mặt cau có, cố gắng đổi chủ đề nhưng vô ích.
“Em trai mình thích bịa ra những câu chuyện không tưởng,” Julia nói
thêm.
“Có thể đó lại là một lợi thế ở Kilmore Cove này,” Rick trả lời cô bé.
Julia vẫn khăng khăng khi nghĩ tới viễn cảnh rằng ở Kilmore Cove sẽ
không bao giờ có chuyện gì xảy ra.
“Dù sao,” Rick nói, “đây cũng sẽ là một nơi hoàn hảo để ẩn náu. Mà
theo các cậu, ngôi nhà này có bao nhiêu phòng? Một trăm?”
Khuôn mặt Jason bừng sáng.
“Mình có thể tâm sự với cậu chuyện này được không? Mình tin rằng
trong ngôi nhà này...”
“Đừng có bắt đầu đấy!” Julia giãy nảy.
Nhưng câu chuyện đã được hé mở.
“Trong ngôi nhà này... làm sao?” Rick hỏi.