có gì cản được…’,” anh ta định ngâm tiếp thì bị ánh nhìn bất bình, sắc lạnh
của thanh tra cản trở.
“Con trai cụ không nhận được cảnh cáo nào trươc à?” thanh tra Thomas
hỏi bà Warwick. “Không có thư đe dọa hay đại loại như thế?”
“Không, chắc không có đâu. Nếu có thì Richard đã nói rồi, đã cười nhạo
là đằng khác.”
“Ông ấy hẳn không coi chuyện đó là nghiêm túc?” thanh tra hỏi lại.
“Richard luôn cười nhạo những điều nguy hiểm,” bà Warwick tự hào về
con trai.
“Sau vụ tai nạn,” thanh tra nói tiếp, “con trai cụ có bồi thường gì cho bố
đứa bé không?”
“Dĩ nhiên,” bà Warwick nói. “Richard đâu phải hạng người ti tiện. Nhưng
bị từ chối. Từ chối thẳng thừng ấy.”
“Hẳn rồi,” thanh tra lẩm bẩm.
“Theo tôi biết thì vợ của MacGregor cũng đã mất rồi,” bà Warwick hồi
tưởng. “Ông ta chỉ còn có thằng bé trên thế giới này. Đúng là bi kịch.”
“Nhưng theo cụ nghĩ thì có phải đó là lỗi của con trai cụ không?” thanh
tra hỏi. Khi thấy bà Warwick không trả lời, ông hỏi lại, “Tôi nói… không
phải lỗi của con trai cụ sao?”
Bà Warwick vẫn lặng yên một lúc rồi nói, “Tôi nghe ông nói mà.”
“Cụ thấy thế không đúng?” thanh tra gặng hỏi.
Bà Warwick quay người đi, có vẻ xấu hổ, tay bấu vào đệm ghế. “Richard
uống nhiều lắm,” cuối cùng bà cũng nói. “Tất nhiên hôm đó nó cũng uống
nữa.”
“Một ly sơ-ri?” thanh tra hỏi luôn.
“Một ly sơ-ri!” bà Warwick nhắc lại kèm theo một tiếng cười cay đắng.
“Nó đã uống rất nhiều. Đã uống… rất nhiều. Cái bình đằng kia…” Bà chỉ cái
bình đặt trên bàn gần ghế bành. “Cứ buổi tối là bình đó lại được đổ đầy rượu,
đến sáng là lại chẳng còn gì.”
Ngồi trên ghế đẩu, đối mặt với bà Warwick, thanh tra nói thấp giọng, “Cụ
có nghĩ con trai cụ phải chịu trách nhiệm về tai nạn đó không?”
“Tất nhiên nó phải chịu rồi. Có bao giờ tôi nghi ngờ chuyện đó đâu.”