8
Hạ sĩ Cadwallader đóng cửa, đứng dựa lưng vào đó nhìn thanh tra. “Tóm lại
Richard Warwick là sâu rượu. Thưa sếp, tôi cũng từng nghe người ta nói thế
rồi. Cả về mấy vụ súng ống trong nhà nữa. Đầu óc cũng có vấn đề.”
“Có thể lắm,” thanh tra đáp cụt lủn.
Điện thoại kêu. Ý bảo hạ sĩ ra nhấc máy, thanh tra nhìn anh ta đầy ẩn ý,
nhưng Cadwallader đã chúi mặt vào quyển sổ ghi phép, bước đến ngồi thoải
mái vào ghế bành, hiển nhiên đã không để ý đến tiếng chuông. Thấy tâm trí
của người hạ sĩ đã không còn ở trong phòng mà đang bay bổng làm thơ, viên
thanh tra thở dài bước đến bên bàn, nhấc ống nghe lên.
“A-lô,” ông nói. “Phải, nói đi…. Starwedder đến rồi? Lấy dấu tay
chưa?… Tốt… Phải, bảo ông ta đợi…. Phải, khoảng nửa giờ nữa tôi về tới…
phải, tôi muốn hỏi ông ta vài câu… Chào.”
Khi thanh tra nói gần xong câu chuyện trên điện thoại thì Bennett bước
vào phòng, đứng chờ cạnh cửa. Thấy cô vào, hạ sĩ Cadwallader nhổm dậy
khỏi ghế, vòng ra phía sau đứng. Cô Bennett tỏ vẻ băn khoăn, hỏi thanh tra,
“Ông muốn hỏi gì tôi đúng không? Sáng nay tôi có nhiều việc phải làm lắm.”
“Đúng đấy, cô Bennet,” thanh tra đáp. “Tôi muốn nghe cô kể về vụ chẹt
xe thằng bé ở Norfolk.”
“Thằng bé nhà MacGregor?”
“Phải, thằng bé nhà MacGregor. Tối qua thấy bảo cô nhớ ra cái tên này rất
nhanh.”
Bennett khép cửa lại rồi nói, “Đúng, tôi nhớ tên rất giỏi.”
Thanh tra tiếp lời, “Chắc sự kiện đó cũng gây cho cô không ít ấn tượng.
Nhưng lúc đó cô không ngồi trong xe, đúng không?”
Bennett ngồi xuống ghế sofa. “Không, không. Tôi không có mặt trong xe,
mà là cô y tá của ông Warwick lúc đó. Y tá Warburton.”
“Cô có dự buổi sơ thẩm không?” thanh tra hỏi.