chết không?”
“Buồn?” Jan ngạc nhiên. “Vì Richard chết? Sao lại phải buồn?”
“À, ta đoán cậu chắc … chắc rất quý anh trai,” thanh tra gợi ý.
“Quý cái gì chứ,” Jan hét lên như thể gặp chuyện quá nhạc nhiên. “Quý
Richard? Làm gì có ai quý nổi Richard.”
“Ít ra cũng có vợ quý chứ,” thanh tra nhồi thêm.
Vẻ ngạc nhiên lại hiện trên mặt Jan, “Laura? Không đâu. Chị ấy đứng về
phe tôi.”
“Phe cậu à?” thanh tra hỏi. “Thế nghĩa là sao?”
Đột nhiên Jan có vẻ sợ sệt. “Đúng đấy,” cậu ta lại hét lên, “khi Richard
muốn đưa tôi đi khỏi đây.”
“Đưa đi?” hỏi nhẹ nhàng.
“Đến mấy chỗ đó,” cậu bé giải thích. “Mấy chố người ta nhốt ông lại ấy,
không ra được đâu. Richard bảo Laura thỉnh thoảng sẽ đến thăm.” Jan hơi run
một chút, rồi cậu ta đứng dậy, lùi bước khỏi thanh tra, nhìn sang hạ sĩ
Cadwallader. “Tôi không muốn bị nhốt đâu,” cậu ta nói, giọng run rẩy. “Tôi
ghét bị nhốt lắm.”
Nó đứng ở bên cửa ra vườn, nhìn ra ngoài. “Tôi thích ở chỗ rộng cơ. Có
cửa sổ rộng, có cửa rộng để ra cho dễ.” Nó quay lại trong phòng, “Nhưng giờ
thì không ai nhốt được tôi nữa rồi, đúng không?”
Thanh tra trấn an nói, “Không, ta không thấy ai có thể làm thế.”
“Giờ thì Richard chết rồi mà,” Jan nói thêm ra điều thích thú.
Thanh tra đứng lên, đi quanh ghế sofa. “Vậy ra Richard muốn cậu bị nhốt
à?” ông hỏi.
“Chị Laura bảo anh ấy muốn trêu thôi,” Jan nói. “Chị ấy bảo chỉ là đùa,
không sao cả, bảo là chị ấy còn ở đây thì chị ấy sẽ không để tôi bị nhốt đâu.”
Nó đến tì hẳn vào tay ghế bành. “Tôi quý chị Laura lắm,” cậu ta nói tiếp.
“Quý lắm ấy. Ở với chị ấy rất thích. Đi bắt bướm này, đi tìm trứng chim nữa.
Nhiều trò lắm. Chơi bài Bezique. Ông biết trò đó không? Hay lắm. Trò ‘Hàng
xóm ăn xin’ nữa. Nhiều lắm.”
Thanh tra cũng đến tì vào tay ghế còn lại. Giọng ông lúc này rất nhẹ
nhàng, “Ta nghĩ cậu chẳng nhớ được gì về vụ tai nạn hồi cậu còn sống ở