VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI - Trang 64

12

Chiều muộn hôm đó, Julian Farrar đang lo lắng bước tới bước lui trong thư
phòng. Cửa ra vườn vẫn để mở, mặt trời đã sắp lặn, nhưng vẫn còn kịp vương
vài tia nắng vàng xuống thảm cỏ bên ngoài. Farrar bị Laura Warwick gọi đến
vì cần nói chuyện gấp. Ông ta liên tục nhìn đồng hồ, chờ đợi.

Farrar rõ ràng đang trong tình trạng vừa lo lắng vừa bực tức. Ông ta đứng

trông ra ngoài hành lang, sau đó lại quay vào phòng, xem đồng hồ. Thế rồi
nhìn thấy tờ báo trên bàn cạnh ghế bành, ông ta liền vớ lấy. Đó là một tờ báo
địa phương - tờ Tiếng vang Miền tây - có đăng một bài về cái chết của
Richard Warwick ngay trên trang nhất, giật tít ‘MỘT CÔNG DÂN ƯU TÚ
BỊ SÁT HẠI’. Farrar ngồi xuống ghế bành, chầm chậm đọc bài báo thật kỹ
trong lo lắng. Đọc xong, ông ta quăng tờ báo sang một bên, bước tới bên cửa
ra vườn, ngoái lại nhìn căn phòng một lần rồi đi ra, nhưng vừa đi tới giữa
vườn thì ông ta nghe thấy tiếng động đằng sau, quay lại nói luôn, “Laura, tôi
rất tiếc, nhưng mà…” Ông ta không nói hết câu vì người ông ta thấy đang
bước tới không phải là Laura Warwick mà là Angell, tay giúp việc của
Richard Warwick.

“Bà Warwick bảo tôi xuống báo là bà ấy sẽ xuống ngay, thưa ông,” Angell

vừa nói vừa bước tới chỗ Farrar. “Nhưng có lẽ nếu ông không phiền thì cho
tôi nói riêng vài lời được chăng?”

“Được thôi. Có chuyện gì?”
Angell bước tới sát Julian Farrar, bước tiếp một vài bước xa căn nhà như

thể không muốn người nào khác nghe thấy những gì họ sắp nói ra. “Sao
nào?” Farrar hỏi nhưng vẫn bước theo.

“Thưa ông, tôi thấy có điều đáng lo,” Angell nói, “về vị trí của tôi trong

nhà này, thế nên tôi cho rằng nên hỏi ý kiến ông.”

Đầu óc đang đầy những khó khăn riêng nên Julian Farrar thực không quan

tâm. “Sao, có khó khăn gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.