VIỆC MÁU - Trang 167

Sau ít phút hàn huyên nữa, McCaleb gác máy rồi trở lên phòng khách

lấy thêm cà phê. Ông đã hết sữa nên đành uống đen. Ấy chỉ là kiểu như dĩ
độc trị độc, nhưng ông cần phải giữ vững đà tiến. Nếu mọi chuyện diễn ra
đúng như ông mong đợi thì hôm nay hầu như ông sẽ rong ruổi trên đường
suốt ngày.

Giờ đã gần bảy giờ, hầu như đã đến lúc gọi cho Winston. Ông đi ra

ngoài boong nhìn trời sáng. Khối không khí bên trên mặt nước vũng đậu
thuyền đã dâng lên dày đặc và những thuyền khác trông thật ma quái dưới
làn sương. Phải vài tiếng nữa sương mới tan đi hết và người ta mới thấy
được mặt trời. Ông nhìn sang thuyền của Buddy Lockridge thì thấy chưa có
động tĩnh gì.

Lúc 7 giờ 10 phút ông cầm tập giấy nhớ ngồi vào bàn phòng khách,

bấm số của Jaye Winston vào điện thoại không dây. Ông tóm được chị ngay
lúc chị vừa ngồi vào bàn làm việc.

“Tôi vừa mới vào,” chị nói. “Mà tôi cứ nghĩ trong vòng hai ba hôm

anh sẽ không gọi cho tôi kia chứ. Tôi đưa cho anh nhiều hồ sơ thế kia mà.”

“Ừ, chỉ là hễ đã bập vào rồi thì tôi không sao bỏ xuống được.”

“Anh nghĩ sao?”

McCaleb biết chị hỏi là hỏi ông nghĩ gì về cuộc điều tra chị đã tiến

hành, đề nghị ông đánh giá.

“Tôi nghĩ chị đã làm rất chặt, nhưng điều này tôi đã biết trước rồi. Tôi

thích tất cả các bước chị đã tiến hành trong vụ này Jaye ạ. Tôi không than
phiền gì cả.”

“Nhưng?”

“Nhưng tôi có dăm câu hỏi ghi ra đây, nếu chị có vài phút rảnh. Có

thể là đôi ba gợi ý nếu chị muốn. Một manh mối, có thể là hai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.