VIỆC MÁU - Trang 170

Ông lại liếc nhìn xuống tập giấy nhớ. Ông muốn cẩn thận cân nhắc

nên hỏi gì kế tiếp. Ông cần phải hình thành tới nơi tới chốn những câu hỏi
hệ trọng cần hỏi, phải cho Winston cùng nắm được với ông, chứ đừng để
chị nghĩ rằng ông đang phê phán mọi chuyện khi sự đã rồi.

“Ừm, trước hết, ở đây chả thấy nói gì về tấm thẻ nhà băng trong vụ

Cordell. Tôi biết tên đó đã lấy tiền. Hắn có lấy luôn cái thẻ không?”

“Không. Thẻ vẫn nằm trong máy. Máy đã nhả thẻ ra nhưng khi hắn

không lấy thì máy lại tự động nuốt vào. Đó là một biện pháp an ninh cài sẵn
để người ta nếu lỡ có để quên thẻ thì cũng không bị kẻ khác lấy mất.”

McCaleb gật đầu và đánh dấu vào câu hỏi đó trên tờ giấy nhớ.

“OK. Kế đó tôi muốn hỏi về chiếc Cherokee. Tại sao bên chị không

hở ra về chuyện đó với báo chí?”

“À, chúng tôi có cho báo chí biết nhưng không phải ngay lập tức.

Hôm đầu tiên chúng tôi đang còn bận đánh giá tình hình nên chưa đưa chi
tiết ấy vào thông cáo báo chí đầu tiên. Sở dĩ tôi không chắc có nên đưa vào
hay không là vì nếu thằng cha đó thấy được trên báo, có thể hắn sẽ vứt xe
đi. Vài ngày sau, khi chẳng có gì xảy ra mà chúng tôi thì vẫn giẫm chân tại
chỗ, tôi liền ra một thông cáo báo chí khác trong đó có nói tới chiếc
Cherokee. Phiền một cái là đến lúc đó thì vụ Cordell nguội mất rồi nên
chẳng ai lưu ý nữa. Chỉ có mỗi một tờ tuần báo tép riu ở mãi trong sa mạc
là đưa tin ấy thôi. Tôi biết, thế là làm ăn lôm côm. Hẳn là đáng lẽ ra tôi phải
đưa ngay vào thông cáo báo chí đầu tiên mới phải.”

“Không nhất thiết,” McCaleb vừa nói vừa đánh dấu thêm một cái vào

giấy nhớ. “Tôi hiểu cách lập luận của chị.”

Ông đọc lại lần nữa các ghi chú trên tờ giấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.