VIỆC MÁU - Trang 206

đó là tỏ ra coi thường gã. Thật lố bịch, nhưng thực ra bản thân việc
McCaleb dấn vào vụ này đã là sự thách thức đối với gã rồi.

“OK, các cậu,” Hitchens ngắt lời, cố phân tán bớt sự căng thẳng.

“Chúng ta làm thế này là để thử xem sao, thế thôi. Thử một lần cũng đáng.
Có thể sẽ được gì đó mà cũng có thể không.”

“Nhưng rồi chúng ta lại mất thằng cha này không cho ra làm chứng ở

tòa được,” Arrango nói.

“Tòa nào?” McCaleb nói. “Với những gì các anh đang có thì các anh

chẳng thể nói chuyện tòa tiếc gì hết. Đây là cơ hội cuối cùng của anh,
Arrango. Tôi là cơ hội cuối của anh.”

Arrango đứng phắt dậy. Không phải để thách thức McCaleb bằng sức

mạnh, mà là để nhấn mạnh thêm những lời kế tiếp của gã.

“Coi chừng, đồ khốn kiếp, đây không cần thằng cớm liên bang hết

thời nào dạy cho đây biết...”

“Được rồi, được rồi,” Hitchens nói, cũng đứng dậy. “Chúng ta sẽ làm

chuyện này, ngay bây giờ. Jaye, đưa Terry vào phòng thẩm vấn và bắt đầu
ngay đi. Bọn tôi ngồi đợi ở đây.”

Winston dẫn McCaleb ra khỏi cửa. Ông ngoái lại nhìn Arrango, bộ

mặt gã sạm lại vì tức giận. Sau lưng gã McCaleb nhận thấy nụ cười giễu cợt
trên mặt Donna de Groot. Rõ là chị ta khoái cái màn phô diễn đàn ông tính
vừa rồi.

Khi họ đi qua phòng họp và ngang qua mấy dãy bàn làm việc trống,

McCaleb lắc đầu ngượng nghịu.

“Xin lỗi,” ông nói. “Tôi không tin nổi mình lại để cho hắn khiến tôi ra

cái nỗi này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.