VIỆC MÁU - Trang 25

2

Từ khóe mắt ông chỉ vừa vặn thấy màn hình. Màn hình màu bạc đen

lẹt xẹt, trái tim trông giống như một bóng ma gờn gợn, những cái đinh và
kẹp dùng để nút các mạch máu nổi rõ lên như những cái vỏ đạn đen sì trong
ngực ông.

“Gần xong rồi,” một giọng nói.

Giọng đó thốt lên từ sau tai phải ông. Bonnie Fox. Lúc nào cũng điềm

tĩnh, chuyên nghiệp, khiến người ta yên lòng. Chẳng mấy chốc ông nhìn
thấy nét lượn ngoằn ngoèo như rắn của kính nội soi di động vào trong
trường tia X của màn hình, men theo tĩnh mạch vào trong tim. Ông nhắm
mắt lại. Ông ghét cái cảm giác bị giật thốc đó, cảm giác mà họ nói ta sẽ
không cảm thấy nhưng rồi ta luôn luôn cảm thấy.

“Được rồi, anh không nên cảm thấy thế này,” chị ta nói.

“Phải.”

“Đừng nói chuyện.”

Rồi thì, nó đấy. Giống như cái giật rất nhẹ nơi đầu mút sợi dây câu,

một con cá nhép đang nẫng nhẹ mồi câu của ta. Ông mở mắt thì thấy đường
viền ống kính nội soi, mảnh như sợi dây câu, vẫn nằm sâu trong trái tim.

“OK, được rồi,” chị nói. “Sắp xong rồi. Anh cừ lắm, Terry.”

Ông cảm thấy chị vỗ vai ông, mặc dù ông không thể ngoái đầu lại

nhìn chị. Người ta rút kính nội soi ra, và chị dán miếng gạc lên chỗ rạch
trên cổ ông. Cái ngàm nãy giờ giữ chặt đầu ông ở một góc độ đến là khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.