VIỆC MÁU - Trang 267

Có một ga ra lộ thiên, đầu này là chiếc xe tải nhỏ, đầu kia ken chặt những
xe đạp và hộp này thùng nọ, một bàn thợ rồi lại thêm một đống bừa bộn
nữa. Dựng vào vách trong ga ra là một tấm ván lướt sóng. Đó là một tấm
ván dài đã cũ, khiến McCaleb nghĩ hẳn là James Cordell từng có lúc biết
đôi điều về đại dương.

“Tôi không biết sẽ ở đây bao lâu,” ông nói.

“Ngoài này lát nữa nóng lắm. Có khi tôi vào trong với anh cũng được

mà. Tôi sẽ im như thóc.”

“Trời đang mát dần đấy Buddy ạ. Nhưng nếu anh thấy nóng thì cứ mở

điều hòa. Chạy loăng quăng chút đỉnh. Có khi quanh đây có mấy đứa nhóc
bán nước chanh không chừng.”

Ông chui ra khỏi xe trước khi có cuộc tranh luận nào kịp bắt đầu. Ông

sẽ không đưa Lockridge vào cuộc điều tra và biến nó thành một vụ dành
cho dân tài tử. Trên đường đến chỗ lối xe vào ông dừng lại nhìn vào trong
chiếc Suburban. Đằng sau xe chất đầy dụng cụ, ở các ghế trước cũng bừa
bộn trăm thứ bà giằn. Ông cảm thấy phấn chấn. Có thể ông gặp may. Trông
như chiếc xe nằm đó đã lâu không ai đụng tới.

Vợ góa của James Cordell tên là Amelia. McCaleb biết điều đó từ các

báo cáo. Ông chưa kịp chạm tay vào cửa trước hình vòm cung thì một phụ
nữ đã mở cửa ra. Ông đồ rằng đó là chị ta. Jaye Winston có nói chị sẽ gọi
điện trước để cho khi ông đến thì mọi việc sẽ suôn sẻ.

“Bà Cordell?”

“Vâng, là tôi.”

“Tên tôi là Terry McCaleb. Thám tử Winston có gọi điện nói về tôi

chưa?”

“Có, bà ấy có gọi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.