VIỆC MÁU - Trang 285

Khi ông đã vào trong và đủ xa để chú bé không nghe thấy, Graciela

lại gần ông mà ôm lấy ông.

“Ông thật tử tế quá,” nàng nói.

Ông nhìn đăm đắm vào mắt nàng giây lát rồi mới nói.

“Tôi nghĩ chuyện này có ích cho tôi nhiều hơn là cho cháu nó.”

“Cháu nó thích lắm,” nàng nói. “Em biết. Nó sốt ruột muốn câu được

thứ gì lắm. Em hy vọng nó sẽ câu được.”

Họ đi dọc theo bến chính của vũng neo thuyền, ngang qua những cửa

hiệu nhà hàng, rồi băng qua một bãi đỗ xe thì mới đến chỗ kênh chính dẫn
vào các vũng neo thuyền của thành phố. Ở đây có một con đường rải sỏi
vụn dẫn đến cửa kênh và đê chắn sóng xây bằng đá kéo dài khoảng trăm
mét theo hình cánh cung nhô ra Thái Bình Dương. Họ cẩn thận bước trên
các phiến đá to tướng bằng granit, từ phiến này sang phiến nọ, cho đến khi
ra xa được chừng nửa đường.

“Này Raymond, chốt bí mật của chú đây rồi. Chắc chú cháu mình nên

thử ngay đây thôi.”

Chú bé không phản đối. McCaleb đặt đồ lề xuống rồi bắt tay chuẩn bị

câu. Những tảng đá vẫn còn ướt do triều dâng hồi đêm. McCaleb có mang
theo khăn, ông đi tới đi lui tìm một chỗ đá phẳng để ngồi cho tiện. Ông trải
mấy tấm khăn ra rồi bảo Graciela và Raymond ngồi xuống. Ông mở hộp
dụng cụ, lấy ống kem chống nắng ra đưa cho Graciela. Đoạn ông bắt đầu
móc mồi vào dây. Ông quyết định móc mực vào cần của Raymond vì ông
nghĩ nó là mồi ngon nhất mà ông thì muốn chú bé câu được con cá đầu tiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.