VIỆC MÁU - Trang 30

McCaleb tin như vậy. Họ đã đi ăn cùng nhau hàng chục lần, đã sôi nổi thảo
luận với nhau vô số lần về mọi thứ, từ việc nhân bản di truyền vô tính cho
tới phiên tòa xử O. J. Simpson - McCaleb đã thắng của chị hàng trăm đô khi
tòa ra phán quyết đầu tiên, ông dễ dàng nhận thấy rằng niềm tin không thể
lung lay của chị vào hệ thống tư pháp đã khiến chị mù quáng không thấy
được cái thực tế rằng vụ này đậm mùi phân biệt chủng tộc. Chị không còn
dám cá với ông về phán quyết thứ hai.

Dù chủ đề có là gì đi nữa thì, đôi khi, McCaleb thấy mình khăng

khăng giữ ý kiến trái ngược với chị chỉ vì ông thích giao đấu với chị. Giờ
thì, tiếp theo câu hỏi đó, Fox nhìn ông như muốn nói chị đã sẵn sàng cho
một cuộc thư hùng tay đôi nữa.

“Liệu ta có nên làm chuyện này không,” ông vừa nói vừa vung một

tay lên như muốn bao quát toàn bệnh viện. “Lấy phủ tạng ra, thay phủ tạng
mới vào. Đôi khi tôi thấy mình như quái vật Frankenstein thời hiện đại ấy,
mang phủ tạng của người khác ở trong người mình.”

“Một người khác, một bộ phận khác. Ta đừng trầm trọng hóa thế đi

nào.”

“Nhưng đấy chính là bộ phận quan trọng, chả phải sao? Chị biết đó,

hồi tôi còn làm ở Cục, chúng tôi năm nào cũng phải sát hạch bắn súng. Bắn
bia ấy mà. Và cách tốt nhất để qua kỳ sát hạch là bắn vào tim. Bắn trúng
vòng tròn bao quanh hồng tâm trên mấy tấm bia đó thì được nhiều điểm
hơn là bắn vào đầu. Nó gọi là vòng mười. Điểm cao nhất.”

“Thôi nào, nếu lại bàn cãi theo cái kiểu ‘phải chăng chúng ta đang

hành động như Chúa trời’ thì tôi nghĩ chúng ta đã qua khỏi cái thời đó lâu
rồi.”

Chị lắc đầu, mỉm cười nhìn ông trong mấy giây. Cuối cùng nụ cười

tan biến.

“Có gì không ổn vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.