VIỆC MÁU - Trang 464

Winston mà chẳng ai thưa, ông đã rà đi soát lại từng trang một của từng tài
liệu một mà ông đã tích cóp suốt mười ngày đảm nhận vụ này. Thế mà
manh mối tối hậu - nếu quả thật có đó - vẫn cứ lẩn khuất đâu không thấy.
Cảm giác vừa hoảng loạn vừa trơ trọi lại len lỏi vào lòng ông. Đến một lúc
ông nhận ra mình đang mơ màng nghĩ tới cái nơi hẳn sẽ là nơi tốt nhất để
chạy trốn, những ngọn núi Canada hay các bãi biển Mexico.

Lúc bốn giờ chiều ông gọi lại Trung tâm Sao thêm lần nữa thì được

cho biết đến lần thứ năm là Winston không có đó. Tuy nhiên, lần này người
thư ký nói thêm Winston ắt hẳn sẽ đi vắng suốt ngày. Những lần gọi trước
thì thư ký, theo đúng phận sự, từ chối không cho biết Winston đang ở đâu
hoặc cho ông biết số máy nhắn tin của chị. Muốn biết thì ông phải nói
chuyện với đội trưởng, thế là McCaleb khước từ, ông biết nếu để lộ rằng chị
không chỉ đang thông cảm với một nghi can mà trên thực tế còn đang giúp
đỡ y thì ông sẽ khiến Winston lâm vào thế hiểm nghèo như thế nào.

Gác máy rồi, ông gọi số điện của mình ở trên thuyền rồi nghe lại hai

tin nhắn đã đến trong một giờ qua. Tin đầu tiên là của Buddy Lockridge gọi
vào, còn tin thứ hai là gọi nhầm số, một phụ nữ nói rằng chị ta không chắc
mình có gọi đúng số không, chả là chị ta đang tìm một người tên là Luther
Hatch. Chị ta để lại số điện thoại để ông gọi lại sau. McCaleb nhận ra cái
tên Luther Hatch, nghi can trong vụ án mà qua đó ông quen Jaye Winston
lần đầu tiên. Sau khi luận ra mối liên hệ đó, ông nhận ra giọng nói trên tin
nhắn. Jaye đang bảo ông gọi điện cho chị.

Khi bấm số điện thoại Winston để lại, ông nhận ra số tổng đài - chính

là số tổng đài các văn phòng của Cục tại WestWood nơi hồi trước ông làm
việc. Cú gọi được trả lời ngay lập tức.

“Winston đây.”

“McCaleb đây.”

Im lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.