VIỆC MÁU - Trang 94

8

Tiếng ầm ầm xa xa của những côngtenơ rỗng đang được dỡ từ trên

tàu xuống cảng Los Angeles gần đó đánh thức McCaleb dậy trước khi rạng
sáng. Nằm trên giường, mắt nhắm nhưng đã hoàn toàn tỉnh, ông hình dung
ra khung cảnh ấy. Cần cẩu khéo léo nhấc bổng cái côngtenơ to bằng toa
móc xe tải từ dưới boong tàu lên, chuyển lên trên bến, sau đó người coi bãi
ra hiệu thả xuống, thế là cái hộp khổng lồ bằng thép hạ xuống nốt một mét
cuối cùng, tạo ra chấn động nghe như tiếng ầm ì vang vọng suốt những
vũng neo thuyền gần đó. Trong mường tượng của McCaleb, mỗi lần như
vậy là người coi bãi lại phá lên cười.

“Chó chết thật,” McCaleb nói, cuối cùng cũng thôi không cố ngủ

nướng nữa mà ngồi dậy. Chuyện này xảy ra thế là đã lần thứ ba trong vòng
một tháng.

Ông xem đồng hồ mới nhận ra mình đã ngủ hơn mười tiếng đồng hồ.

Ông chậm chạp đi ra phía mũi thuyền, tắm một cái. Sau khi lau người, ông
lấy các số đo cần thiết cho đợt sáng rồi uống cơ số thuốc viên và thuốc
nước do bác sĩ chỉ định. Ông ghi lại tất cả vào biểu đồ tiến triển tình hình
rồi lấy dao cạo râu ra. Ông đã toan thoa kem cạo râu lên khắp mặt thì lại
nhìn mình trong gương mà nói, “Mẹ kiếp.”

Ông cạo sạch lông cổ để trông mình thật tươm nhưng tới đó thì thôi,

quyết định rằng phải cạo râu hai ba lần một ngày từ giờ cho đến khi chết
hoặc chừng nào còn uống Prednisone, đấy không phải là một lựa chọn hay
ho gì. Trước đây ông chưa bao giờ để râu hàm cả. Cục không cho phép để
râu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.