VÔ TRI - Trang 22

sốt: người mà cô đang nhìn thấy không phải là cô, đó là một người khác
hoặc, khi tự nhìn mình lâu hơn trong cái váy mới mua, đó là cô nhưng đang
sống trong một cuộc đời khác, cuộc đời lẽ ra cô đã có nếu ở lại đất nước.
Người phụ nữ đó không hề đáng ghét, thậm chí còn gây cảm động, nhưng
mà quá cảm động, cảm động đến phát khóc, đáng thương, khốn khó, yếu ớt,
khuất phục.

Cô lại rơi vào cùng nỗi sợ hãi ngày xưa trong những giấc mơ người nhập

cư: qua sức mạnh ma thuật của một cái váy, cô thấy mình bị cầm tù trong
một cuộc đời mà cô không muốn và không có khả năng thoát ra nữa. Như
thể, ngày xưa, hồi đầu cuộc đời người trưởng thành, cô đã từng có trước
mình nhiều cuộc đời có thể, trong số đó rốt cuộc cô đã chọn cuộc đời sau đó
đưa cô sang Pháp. Và như thể những cuộc đời khác ấy, bị chối từ và bỏ rơi,
vẫn luôn chờ đợi cô và rình mò cô từ các chỗ trú của chúng, trong cơn ghen
tuông. Một trong số chúng giờ đây chiếm hữu lấy Irena và bọc kín cô trong
cái váy mới như thể trong một bộ quần áo dùng để kiềm chế người điên.

Hoảng sợ, cô chạy đến nhà Gustaf (anh có một chỗ ở tạm trong trung

tâm thành phố) và thay đồ. Mặc lại cái áo khoác mùa đông, cô nhìn ra cửa
sổ. Bầu trời đầy mây và đám cây rạp mình dưới gió thổi. Trời chỉ nóng
trong vòng vài tiếng đồng hồ. Vài giờ nóng nực để chơi cô một cú ác mộng,
để nói cho cô biết về nỗi khủng khiếp của cuộc trở về.

(Liệu đó có phải là một giấc mơ? Giấc mơ người nhập cư cuối cùng của

cô? Nhưng không, tất cả đều rất thực. Tuy thế, cô có cảm giác rằng những
cái bẫy mà những giấc mơ ngày xưa từng tiết lộ cho cô vẫn chưa biến mất,
rằng chúng vẫn luôn ở đó, vẫn luôn sẵn sàng, rình đợi cô đi ngang qua.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.