VÔ TRI - Trang 32

12

Một hôm, ở sân bay Paris, cô đi qua chỗ kiểm soát của cảnh sát và đến

ngồi trong phòng đợi. Trên băng ghế đối diện, cô nhìn thấy người đàn ông
và, sau hai giây không chắc chắn và kinh ngạc, cô nhận ra anh. Cô bồn chồn
đợi đến khi ánh mắt họ giao nhau mỉm cười. Anh cũng mỉm cười và
nghiêng nhẹ mái đầu. Cô đứng dậy đi về phía anh, tới lượt anh cũng đứng
dậy.

Chúng ta đã gặp nhau ở Praha phải không?” Cô nói với anh bằng tiếng

Séc “Anh vẫn còn nhớ tôi chứ?”

“Tất nhiên rồi”

“Tôi nhận ra anh ngay lập tức. Anh không hề thay đổi.”

“Cô quá lời rồi.”

“Không, không, anh vẫn thế. Chúa ơi, mọi chuyện xa xôi quá rồi.” Cô

cười: “Tôi rất biết ơn anh vì đã nhận ra tôi!” Và rồi: “Trong suốt thời gian
ấy, anh ở lại trong nước à?”

“Không.”

“Anh đã chuyển ra nước ngoài à?”

“Vâng.”

“Thế anh sống ở đâu? Pháp à?”

“Không.”

Cô thở dài. “A, nếu anh ở Pháp mà mãi đến hôm nay chúng ta mới gặp

nhau thì...”

“Chỉ là hoàn toàn tình cờ mà tôi qua Paris thôi. Tôi sống ở Đan Mạch.

Còn cô?”

“Ở đây. Ở Paris. Chúa ơi. Tôi không thể tin vào mắt mình. Suốt thời gian

đó anh sống ra sao? Anh có được làm nghề của anh không?”

“Có. Còn cô?”

“Tôi đã phải làm khoảng bảy nghề tất cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.