VÔ TRI - Trang 33

“Tôi sẽ không hỏi cô đã có bao nhiêu người đàn ông.”

“Không, đừng hỏi tôi. Tôi cũng hứa sẽ không hỏi anh loại câu hỏi đó.”

“Còn bây giờ? Cô về nước à?”

“Không hoàn toàn. Tôi vẫn còn căn hộ ở Paris. Còn anh?”

“Tôi cũng không về.”

“Nhưng anh thường xuyên quay lại đó?”

“Không. Đây là lần đầu tiên”, anh nói.

“Ôi, muộn thế cơ à! Anh không thấy bị thời gian thúc ép!”

“Không.”

“Anh không có nghĩa vụ gì ở Bohême à?”

“Tôi là một người tự do tuyệt đối.”

Anh nói điều đó một cách nhẹ nhàng và một chút buồn bã, mà cô thoáng

nhận ra.

Trên máy bay, chỗ của cô ở phía trước, cạnh lối đi và nhiều lần cô ngoái

đầu lại để nhìn anh. Chưa bao giờ cô quên cuộc gặp xa xưa của họ. Đó là ở
Praha, cô đi cùng một nhóm bạn vào một quán bar và anh, bạn của các bạn
cô, chỉ chăm chăm nhìn cô. Chuyện tình của họ bị đứt đoạn trước cả khi có
thể bắt đầu. Cô nuôi giữ một niềm hối tiếc về chuyện đó, một vết thương
không bao giờ chữa lành.

Hai lần, anh đến đứng tựa vào ghế của cô để tiếp tục cuộc trò chuyện. Cô

biết là anh sẽ chỉ ở Bohême ba hoặc bốn ngày, và thêm nữa là ở một thành
phố dưới tỉnh để gặp gia đình. Cô thấy buồn. Anh không ở được Praha dù
chỉ một ngày à? Có chứ, trước khi trở lại Đan Mạch, có thể là một hoặc hai
ngày, cô có thể gặp anh không? Sẽ thật tuyệt nếu gặp lại nhau! Anh đưa cô
tên khách sạn anh sẽ ở dưới tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.