VÔ TRI - Trang 70

Khoảng tối, cô về nhà với ý định sẽ gọi điện một cách yên ổn từ đó, vì

thứ Sáu nào Gustaf cũng về muộn; ngược lại mọi chờ đợi, anh đang ở dưới
tầng trệt cùng mẹ cô, và căn phòng vang vọng những tiếng bi bô Séc-Anh
của họ, trộn lẫn với tiếng tivi để không chẳng ai xem. Cô chìa một gói nhỏ
cho Gustaf: “Tặng anh này!”

Rồi cô để họ chiêm ngưỡng món quà, lên tầng trên, chui vào phòng vệ

sinh. Ngồi trên miệng bồn cầu, cô rút điện thoại ra khỏi túi. Cô nghe thấy
cụm từ “cuối cùng thì” của anh và, ngập tràn vui vẻ, nói với anh: “Tôi thật
là muốn anh đang ở đây với tôi, ở nơi tôi đang ở đây này”; mãi sau khi nói
xong cô mới có ý thức về nơi mình đang ngồi và đỏ mặt; sự khiếm nhã vô
thức của điều cô vừa nói làm cô ngạc nhiên và, ngay lập tức, kích thích cô.
Vào lúc đó, lần đầu tiên sau chừng ấy năm, cô có cảm giác mình đang lừa
dối anh chàng Thụy Điển của mình và cảm thấy một khoái cảm đen tối.

Khi cô xuống tới phòng khách, Gustaf đã mặc chiếc áo phông và đang

cười ầm ĩ. Cô thuộc lòng cái cảnh này: sự quyến rũ theo lối đùa cợt, những
câu chuyện đùa quá trớn: thứ thế phẩm khô kiệt của dục tình tắt ngấm. Bà
mẹ cầm tay Gustaf mà thông báo cho Irena: “Không chờ con cho phép mẹ
đã tự tiện mặc áo cho người yêu của con. Trông có đẹp không nào?” Bà kéo
anh quay cùng mình sang một cái gương lớn gắn trên tường phòng khách.
Ngắm nhìn hình ảnh trong đó, bà nhấc tay Gustaf lên như thể anh là người
chiến thắng trong một cuộc thi đấu Olympique và anh, ngoan ngoãn chơi
theo trò đó, hít căng lồng ngực trước gương và cất giọng vang rền: “Kafka
was bom in Prague!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.