VÔ TRI - Trang 87

Dù cho có muốn tiến lại gần sự thật tới đâu, Josef cũng không thể cả

quyết rằng câu chuyện của anh giống với những gì anh đã thực sự trải qua;
anh biết rằng đó chỉ là một thứ hao hao giống thật gắn vào cái lãng quên.

Tôi tưởng tượng ra cảm xúc của hai con người gặp lại nhau sau nhiều

năm. Ngày xưa, họ rất hay gặp nhau và do đó nghĩ rằng họ được kết nối bởi
cùng một trải nghiệm, bởi cùng các kỷ niệm. Cùng các kỷ niệm ư? Chính
đó là nơi sự ngộ nhận bắt đầu: họ không có cùng các kỷ niệm; cả hai đều
giữ được từ những cuộc gặp gỡ nhau hai hay ba tình huống nho nhỏ, nhưng
mỗi người có những tình huống riêng; các kỷ niệm của họ không giống
nhau; không giao cắt nhau; và thậm chí xét về mặt số lượng, chúng cũng
không ngang bằng với nhau: một người nhớ về người kia nhiều hơn người
kia nghĩ về người đó; trước hết bởi vì khả năng lưu ký khác biệt giữa các cá
nhân (lại thêm một cách giải thích khả dĩ cho mỗi người trong số họ) nhưng
cũng (và điều này là nặng nề khó chấp nhận hơn nhiều) bởi vì họ không có
cùng tầm quan trọng với nhau. Khi Irena nhìn thấy Josef tại sân bay, cô nhớ
lại từng chi tiết cuộc phiêu lưu đã qua của họ; Josef không nhớ gì hết. Ngay
từ giây đầu tiên, cuộc gặp của họ đã đặt trên một sự bất bình đẳng bất công
và gây phẫn nộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.