VÔ TRI - Trang 98

ô của công nhân đó, bức tranh Séc theo lối Derain đó, sự kỳ quặc của Lịch
sử đó hẳn là sẽ, ở nhà anh, trở thành một kẻ quấy rối, một kẻ lạ xâm nhập.
Làm thế nào mà anh lại muốn mang nó theo cùng mình cơ chứ! Nơi anh
sống với người đã chết, bức tranh ấy không hề có chỗ. Anh chưa bao giờ
nói với cô về nó. Bức tranh đó không có chung với cô, với họ, với cuộc đời
họ.

Rồi anh nghĩ: nếu một bức tranh nhỏ có thể quấy rối cuộc sống chung

của anh với người đã chết, thì sự hiện diện thường trực, được nhấn mạnh
của cả một đất nước, một đất nước mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, còn quấy
rối đến mức độ nào!

Mặt trời xuống về phía chân trời, anh ngồi trong xe trên đường quay về

Praha; cảnh trí chạy trốn xung quanh anh, cảnh trí đất nước nhỏ bé của anh,
vì nó người ta sẵn sàng chết, và anh biết là có một điều gì đó còn nhỏ bé
hơn, còn kêu gọi nhiều hơn tình yêu của anh: anh nhìn thấy hai chiếc ghế
phô tơi quay vào nhau, cái đèn và chậu hoa để trên bệ cửa sổ và cây thông
mảnh dẻ mà vợ anh trồng trước nhà, một cây thông giống như cánh tay mà
cô đang giơ lên để chỉ cho anh thấy từ xa nhà của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.