VÒNG TAY SAMURAI - Trang 102

- Vâng, thế bây giờ anh còn giờ học nào nữa không?

- Không, anh trả lời, như thể hốt hoảng với ý nghĩ là người ta có thể làm
việc thêm nữa.

Tôi nhận thấy anh chẳng chơi với thanh niên nào ở trường.

- Thì anh có mấy khi gặp họ đâu, - anh bình luận.

Anh lại đưa tôi dạo chơi trong khuôn viên đẹp đẽ của trường, chỉ cho tôi tất
cả những nơi thoáng đãng có thể nhìn thấy đường tàu điện trên không.

Quan sát việc học hành của anh càng làm tôi thấy thời gian biểu của anh
còn mập mờ hơn trước kia. Từ chỗ ám muội, anh trở thành khả nghi trong
mắt tôi.

Buổi tối, khi tôi hỏi ban ngày anh làm gì, anh trả lời là rất bận. Không thể
biết là bận cái gì. Tệ nhất là hình như chính anh cũng không biết mình đã
làm gì nữa.

Khi chứng hoang tưởng rời bỏ tôi, tôi hiểu ra rằng những năm tháng đại học
là khoảng thời gian duy nhất người Nhật được tự cho phép mình hưởng thứ
xa xỉ tuyệt vời là hoang phí ngày tháng. Thời học phổ thông, họ suốt ngày
chỉ biết đến học, không chơi bời giải trí, cuộc sống khi đi làm thì chẳng
khác gì tù khổ sai, vậy nên thời đại học được dành riêng cho những điều mơ
hồ, vô định, thậm chí là chẳng làm gì hết.

Rinri và tôi rất thích bộ phim Tampopo, của đạo diễn Juzo Itami, kể về
những cuộc phiêu lưu của một bà góa trẻ để tìm kiếm trong những tầng lớp
dưới ở Nhật công thức nấu món mì ngon nhất. Đó là một trong những bộ
phim châm biếm hài hước nhất, thú vị nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.