VÒNG TAY SAMURAI - Trang 109

chịu sự có mặt của những người khác, buộc phải ngồi ì ra nghe những
người già lẩm cẩm lải nhải.”

Tôi lại có một chiếc kotatsu cho riêng mình ư? Ai đốt lò vậy?

“Trong khi người gác không có đây, phải tận dụng thời cơ mà cởi đồ mau,”
tôi tự nhủ. Tôi cởi hết quần áo ướt sũng mồ hôi và tuyết rồi treo tạm lên
xung quanh chờ khô. Trong ba lô tôi có mang một bộ pyjama. Tôi mặc vào
người và tự giễu mình: “Pyjama cơ đấy, sao không mang luôn váy dạ hội
một thể? Lẽ ra mình phải nghĩ đến chuyện mang quần áo đi để thay mới
phải.” Tôi ăn những đồ dự trữ mang theo, ngồi ngay ngắn bên lò, nghe cơn
bão gầm rú bên ngoài, thấy sung sướng vì mình được yên ấm trong này.

Tôi sốt ruột chờ ông chủ hoặc bà chủ của căn lều tới: chắc ông hoặc bà ấy
hẳn ngày nào cũng rẽ qua đây để đốt lò chứ. Tôi hình dung ra cuộc trò
chuyện có thể có giữa tôi và người chủ lều, chắc chắn sẽ là một cuộc trò
chuyện thật đặc biệt.

Tôi chợt rụng rời: tôi buồn tiểu. Lẽ ra phải nghĩ đến điều này từ trước mới
phải. Ở đây, nhà vệ sinh là ra ngoài trời thôi. Mặc pyjama mà ra ngoài trời
bão thì có nghĩa là mất nốt bộ quần áo khô duy nhất, mà tôi thì không thể
chui vào đám quần áo ướt đang phơi kia. Chẳng có tới ba mươi sáu giải
pháp: tôi cởi bộ pyjama ra, hít mạnh một hơi rồi chạy ra ngoài như người ta
nhảy xuống khoảng không. Chân trần giẫm trên tuyết, trần truồng ngồi
xổm, tôi trút bầu tâm sự trong cảm giác vừa ghê sợ vừa ngất ngây. Trời tối
đen như mực, không thể nhìn thấy màu trắng của tuyến đang quay tròn, chỉ
cảm nhận được nó bằng những giác quan khác: ta sờ thấy, nếm thấy trắng,
ngửi thấy và nghe thấy trắng. Đau đớn đến phát cuồng, tôi quay lại lều và
chui vào nằm bên lò, tin chắc là người gác sẽ không bắt gặp tôi trong tư thế
này.

Khi da đã khô, tôi mặc lại bộ pyjama.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.