VÒNG TAY SAMURAI - Trang 124

chắc đã phải thất vọng rồi: Rinri khoái trí đóng lại cảnh đó, còng người
xuống như ông già lụ khụ, tay cầm cái chổi tưởng tượng, mắt lườm lườm
nhìn vào bồn tắm; rồi anh bắt chước tôi, khoa tay múa chân và nói “Iranai”,
sau đó lại trả lời bằng giọng run run rằng mình không hiểu tiếng Anh, vừa
bắt chước vừa cười cợt. Tôi cắt lời anh bằng một nhận xét:

- Đảo này thật xứng với tên nó.

Rinri lại càng khoái chí hơn. Trong tiếng Nhật, trò chơi chữ này còn đắt
hơn: Hầu tước Thần thánh được gọi là Sado

[51]

.

Có người gõ cửa.

- Em đã sẵn sàng ăn tiệc chưa? - Rinri hỏi. Cửa trượt được kéo ra và hai cô
gái tỉnh lẻ duyên dáng mang mấy cái bàn thấp vào, xếp đầy những món tinh
tế lên đó.

Trước bữa tiệc kiểu kaiseki này, tôi chẳng còn nghĩ chút nào đến lão già dơ
bẩn và bắt đầu ăn uống ngon lành. Chúng tôi đã dùng nhiều loại sakê: tôi
kết luận là giấc mơ của tôi khi ngất đi có tính chất dự báo và tò mò mong
chờ đoạn tiếp theo.

Sáng hôm sau, đảo Sado trắng tuyết. Rinri đưa tôi đến bờ biển cực Bắc của
đảo.

- Em có thấy đằng kia không? anh nói, tay chỉ chân trời ngoài biển. Có thể
đoán đó là Vladivostok.

Tôi thán phục trí tưởng tượng của anh. Nhưng anh có lý: mảnh đất duy nhất
có thể hình dung ra sau lớp mây cầm tù kia là vùng Sibêri.

- Mình đi bộ quanh đảo nhé? - tôi gợi ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.