VÒNG TAY SAMURAI - Trang 144

***

Có một niềm vui còn lớn hơn niềm vui ở sân bay: đó là niềm vui ta cảm
nhận được khi ngồi lên máy bay. Niềm vui đó lên đến cực điểm khi máy
bay cất cánh và khi ta ngồi cạnh cửa sổ.

Tuy nhiên, tôi thành thực tuyệt vọng vì phải rời bỏ đất nước mình yêu quý
và ra đi trong những điều kiện như thế này: có lẽ phải tin rằng trong tôi, nỗi
sợ hôn nhân lớn hơn mọi điều. Tôi vui sướng hoan hỉ. Đôi cánh máy bay
chính là cánh của tôi.

Chắc người phi công cố tình bay qua núi Phú Sỹ. Nhìn từ trên cao xuống,
ngọn núi đẹp quá đi mất! Tôi thầm nói với nó:

“Chào anh bạn, tôi quý anh lắm. Tôi ra đi nhưng không phản bội anh đâu.
Đôi khi bỏ trốn cũng là một hành động của tình yêu. Muốn yêu, tôi cần
được tự do. Tôi ra đi để gìn giữ vẻ đẹp tôi cảm nhận được về anh. Đừng
thay đổi nhé.”

Chẳng mấy chốc, không còn nhìn thấy Nhật Bản qua cửa sổ máy bay nữa.
Lúc đó cũng vậy, nỗi đau đớn chia cắt không làm giảm cơn hân hoan say
sưa trong tôi. Đôi cánh máy bay nối dài cơ thể tôi. Còn gì tuyệt hơn khi ta
có cánh? Địa danh thành phố nào bén được gót chân Las Vegas? Thật phi
lý, đó là thành phố nơi người ta cưới nhau dễ dàng nhất, trong khi Reno

[60]

là thành phố nơi ly dị nhanh nhất. Tôi thấy điều ngược lại có lẽ hợp lý hơn:
cánh dùng để chạy trốn.

Chạy trốn dường như chẳng có gì là vẻ vang. Tiếc thật, chạy trốn thế này dễ
chịu biết bao nhiêu. Trốn chạy cho ta cảm giác tự do tuyệt vời nhất mà con
người có thể cảm nhận được. Khi chạy trốn người ta thấy mình tự do hơn cả
khi chẳng có gì khiến phải trốn chạy. Các cơ trên bắp chân kẻ chạy trốn như
lên đồng, da run rẩy, lỗ mũi phập phồng, mắt mở to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.